Chương 30 - Con Trai Trở Nên Xấu Xa Rồi?
Bị Con Trai Ruộ...
Diêm Tiểu Ngũ
2024-08-10 19:14:26
Còn về bên Hứa Gia An, sau khi lấy được bánh bao, thằng bé cứ nhét hết vào miệng, thế là bị nghẹn trợn trắng mắt, phải giơ nắm đấm đập rầm rầm lên ngực.
Hứa Dao thấy thế bèn nhanh chóng rót chén nước cho thằng bé, tiện thể cướp ba cái bánh bao còn lại.
Thằng bé trợn tròn mắt, tỏ ra cực kỳ bất mãn.
Hứa Dao còn bất mãn hơn, vừa từ tốn ăn bánh vừa mắng con.
"Con đứng đó xem mẹ ăn đi, coi như đây là hình phạt cho con. Sao chỉ vì bốn cái bánh bao mà con dám mở cửa chứ?"
Chí ít phải cò kè mặc cả đòi thêm một đĩa dưa muối chứ?
"May anh ta là người thành thật, chứ nhỡ phải kẻ xấu xa thì con không có mẹ rồi."
Túi quần cô có kéo, một nhát xuống thì cô sẽ phải rưng rưng nước mắt sau song sắt mà nhỉ?
"Con ạ, con làm vậy là bán mẹ, loại hành vi này cực kỳ ác liệt, có biết không?"
Muốn bán thì phải chính cô tự bán, không có thương nhân trung gian kiếm tiền chênh lệch được.
Tầm mắt Hứa Gia An khóa chặt chiếc bánh bao thơm ngào ngạt, nghe vậy thì cái miệng nhỏ tái nhợt khẽ nhếch: "Bà không bán tôi, tôi không bán bà."
"Bà bán tôi một lần, tôi bán bà một lần, không phải rất công bằng sao."
Ngữ khí cực kỳ đúng tình hợp lý, không thể nào hơn được.
Cuối cùng Hứa Gia An ngậm chặt miệng, thầm nghĩ Hứa Dao còn lâu mới bị sao, bởi người ta thường nói tai họa sống dai dẳng ngàn năm mà.
Nhà bọn họ rất gần ban chỉ huy đại đội, mà trong văn phòng có cán bộ trực, người phụ nữ này nói to, cán bộ lại không bị điếc.
Hứa Dao: "Mẹ sinh con một lần, sao con không sinh mẹ ra một lần đi?"
Hứa Gia An: "..."
Thời này đồ ăn đều được làm cẩn thận, bánh bao khá là to, nên Hứa Dao chỉ ăn hai cái là no, cái còn lại cô bẻ một nửa cho Hứa Gia An, nửa còn lại khóa vào trong tủ treo quần áo.
Không phải là cô kẹt sỉ, mà là trẻ con ăn uống có hạn, no quá lại không tốt cho cơ thể.
Sau khi xong bữa sáng, cho con trai phản diện rửa bát, Hứa Dao chợt nhớ ra cô còn chưa biết mình trông thế nào, bèn soi gương.
Mặt trái xoan, đôi mắt hạnh như chứa nước mùa xuân, chỉ lúng liếc mắt thôi là quyến rũ một cách không nói thành lợi.
Mũi quỳnh môi anh đào, giống Hứa Dao năm phần, cũng là một đại mỹ nhân xinh đẹp, chỉ là da không được mịn màng như của cô.
Thảo nào có thể mê hoặc con út nhà đại đội trưởng tới mức mê đắm không biết lối về.
Hứa Dao đặt gương xuống, mở cửa sổ cho thoáng gió, rồi dọn dẹp căn nhà cũ rách này.
Đầu tiên là dọn qua cái ổ chó chút đã, rồi vay tiền đi gọi điện cho bố của phản diện mới được.
Hứa Dao thấy thế bèn nhanh chóng rót chén nước cho thằng bé, tiện thể cướp ba cái bánh bao còn lại.
Thằng bé trợn tròn mắt, tỏ ra cực kỳ bất mãn.
Hứa Dao còn bất mãn hơn, vừa từ tốn ăn bánh vừa mắng con.
"Con đứng đó xem mẹ ăn đi, coi như đây là hình phạt cho con. Sao chỉ vì bốn cái bánh bao mà con dám mở cửa chứ?"
Chí ít phải cò kè mặc cả đòi thêm một đĩa dưa muối chứ?
"May anh ta là người thành thật, chứ nhỡ phải kẻ xấu xa thì con không có mẹ rồi."
Túi quần cô có kéo, một nhát xuống thì cô sẽ phải rưng rưng nước mắt sau song sắt mà nhỉ?
"Con ạ, con làm vậy là bán mẹ, loại hành vi này cực kỳ ác liệt, có biết không?"
Muốn bán thì phải chính cô tự bán, không có thương nhân trung gian kiếm tiền chênh lệch được.
Tầm mắt Hứa Gia An khóa chặt chiếc bánh bao thơm ngào ngạt, nghe vậy thì cái miệng nhỏ tái nhợt khẽ nhếch: "Bà không bán tôi, tôi không bán bà."
"Bà bán tôi một lần, tôi bán bà một lần, không phải rất công bằng sao."
Ngữ khí cực kỳ đúng tình hợp lý, không thể nào hơn được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng Hứa Gia An ngậm chặt miệng, thầm nghĩ Hứa Dao còn lâu mới bị sao, bởi người ta thường nói tai họa sống dai dẳng ngàn năm mà.
Nhà bọn họ rất gần ban chỉ huy đại đội, mà trong văn phòng có cán bộ trực, người phụ nữ này nói to, cán bộ lại không bị điếc.
Hứa Dao: "Mẹ sinh con một lần, sao con không sinh mẹ ra một lần đi?"
Hứa Gia An: "..."
Thời này đồ ăn đều được làm cẩn thận, bánh bao khá là to, nên Hứa Dao chỉ ăn hai cái là no, cái còn lại cô bẻ một nửa cho Hứa Gia An, nửa còn lại khóa vào trong tủ treo quần áo.
Không phải là cô kẹt sỉ, mà là trẻ con ăn uống có hạn, no quá lại không tốt cho cơ thể.
Sau khi xong bữa sáng, cho con trai phản diện rửa bát, Hứa Dao chợt nhớ ra cô còn chưa biết mình trông thế nào, bèn soi gương.
Mặt trái xoan, đôi mắt hạnh như chứa nước mùa xuân, chỉ lúng liếc mắt thôi là quyến rũ một cách không nói thành lợi.
Mũi quỳnh môi anh đào, giống Hứa Dao năm phần, cũng là một đại mỹ nhân xinh đẹp, chỉ là da không được mịn màng như của cô.
Thảo nào có thể mê hoặc con út nhà đại đội trưởng tới mức mê đắm không biết lối về.
Hứa Dao đặt gương xuống, mở cửa sổ cho thoáng gió, rồi dọn dẹp căn nhà cũ rách này.
Đầu tiên là dọn qua cái ổ chó chút đã, rồi vay tiền đi gọi điện cho bố của phản diện mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro