Chương 30 - Con Trai Trở Nên Xấu Xa Rồi?
Không Phải Hứa...
Diêm Tiểu Ngũ
2024-08-10 19:14:26
Lúc này đang là giữa trưa.
Bận rộn cả một buổi sáng, Hứa Dao đã đói bụng từ lâu, đến khi từ thị trấn trở về nhà lại phải nhóm lửa nấu cơm, tốn không ít thời gian, Hứa Dao dứt khoát dẫn Hứa Gia An đến quán cơm do nhà nước mở.
Cô tốn một hào sáu xu để mua hai bát mì sợi rẻ nhất.
Trên bát mì được bỏ thêm mấy miếng dưa chuột thái nhỏ, nếu là trước kia, Hứa Dao cho chó ăn còn ngại nhạt, nhưng bây giờ…
Ừm, thật là thơm.
Hứa Dao nhìn thoáng qua Hứa Gia An đang một tay che bát, một tay dùng đũa gắp đầy sợi mì nhét vào trong miệng.
Ánh mắt ngập hơi nước của Hứa Gia An lập lòe, lóe ra tia sáng giống như con thú nhỏ hung dữ đang đi săn.
Hứa Dao sợ đến mức nhanh chóng giật đôi đũa của Hứa Gia An đi.
Đôi mắt đen kịt của của Hứa Gia An híp lại, nó nhe hàm răng nhỏ trắng như gạo nếp với Hứa Dao, dáng vẻ giận dữ lại rất đáng yêu: "Đưa cho tôi!"
Dù nó có tức giận, còn muốn ăn nữa, nhưng vẫn không giật lại từ tay Hứa Dao.
Hứa Dao nén cười, tận dụng cơ hội để giáo dục:
"Đưa cho con được, nhưng con phải hứa với mẹ trước, từ từ ăn, tuyệt đối không làm cho mình bị phỏng."
Thấy nét mặt đờ đẫn của Hứa Gia An, Hứa Dao tiếp tục kiên trì:
"Cảm giác bị phỏng miệng rất khó chịu đúng không? Con yên tâm, cả một bát mì này đều là của con, mẹ sẽ không giành với con, người khác cũng sẽ không giành mì của con."
"Con hứa với mẹ chứ?"
Ánh mắt của Hứa Dao rất sáng, tựa như ẩn giấu một vầng trăng nhỏ ở trong đó, tỏa ra ánh sáng dịu dàng không hề lóa mắt.
Hứa Gia An nhếch môi, lúng túng dời tầm mắt đi, đáp lời bằng giọng rất nhẹ: "Vâng."
Lấy lại bát mì, quả nhiên Hứa Gia An không ăn ngấu nghiến giống như lúc trước nữa.
Nó âm thầm quan sát động tác ăn mì của Hứa Dao.
Cô thổi nước mì, dùng đũa xoắn một gắp mì, nhẹ nhàng thổi hai cái, ngón út hơi vểnh lên, sau đó lại chậm rãi mở khuôn miệng nhỏ nhắn.
Mỗi một động tác đều tạo một cảm giác tao nhã và cao quý, còn đẹp hơn nhiều so với Hứa Lan Hương có văn hóa nhất trong thôn.
Hứa Gia An siết chặt đôi đũa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hơi trắng bệch.
Không phải như thế này!
Người phụ nữ đó sẽ không ăn uống nhã nhặn như vậy.
Bà ta không phải Hứa Dao, bà ta là ai?
Ăn mì xong, Hứa Dao dẫn Hứa Gia An đi từ thị trấn về nhà.
Dường như nhớ đến chuyện gì đó, Hứa Dao nghiêm túc nói:
"Lần sau con đừng tùy tiện ăn đồ mà người khác đưa cho, mẹ gật đầu con mới được ăn.
Lỡ đâu người ta bỏ thuốc mê trong đồ ăn rồi bắt cóc con thì sao? Con trông đáng yêu như vậy, ai nhìn thấy mà không muốn bắt cóc con về nhà."
Bận rộn cả một buổi sáng, Hứa Dao đã đói bụng từ lâu, đến khi từ thị trấn trở về nhà lại phải nhóm lửa nấu cơm, tốn không ít thời gian, Hứa Dao dứt khoát dẫn Hứa Gia An đến quán cơm do nhà nước mở.
Cô tốn một hào sáu xu để mua hai bát mì sợi rẻ nhất.
Trên bát mì được bỏ thêm mấy miếng dưa chuột thái nhỏ, nếu là trước kia, Hứa Dao cho chó ăn còn ngại nhạt, nhưng bây giờ…
Ừm, thật là thơm.
Hứa Dao nhìn thoáng qua Hứa Gia An đang một tay che bát, một tay dùng đũa gắp đầy sợi mì nhét vào trong miệng.
Ánh mắt ngập hơi nước của Hứa Gia An lập lòe, lóe ra tia sáng giống như con thú nhỏ hung dữ đang đi săn.
Hứa Dao sợ đến mức nhanh chóng giật đôi đũa của Hứa Gia An đi.
Đôi mắt đen kịt của của Hứa Gia An híp lại, nó nhe hàm răng nhỏ trắng như gạo nếp với Hứa Dao, dáng vẻ giận dữ lại rất đáng yêu: "Đưa cho tôi!"
Dù nó có tức giận, còn muốn ăn nữa, nhưng vẫn không giật lại từ tay Hứa Dao.
Hứa Dao nén cười, tận dụng cơ hội để giáo dục:
"Đưa cho con được, nhưng con phải hứa với mẹ trước, từ từ ăn, tuyệt đối không làm cho mình bị phỏng."
Thấy nét mặt đờ đẫn của Hứa Gia An, Hứa Dao tiếp tục kiên trì:
"Cảm giác bị phỏng miệng rất khó chịu đúng không? Con yên tâm, cả một bát mì này đều là của con, mẹ sẽ không giành với con, người khác cũng sẽ không giành mì của con."
"Con hứa với mẹ chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của Hứa Dao rất sáng, tựa như ẩn giấu một vầng trăng nhỏ ở trong đó, tỏa ra ánh sáng dịu dàng không hề lóa mắt.
Hứa Gia An nhếch môi, lúng túng dời tầm mắt đi, đáp lời bằng giọng rất nhẹ: "Vâng."
Lấy lại bát mì, quả nhiên Hứa Gia An không ăn ngấu nghiến giống như lúc trước nữa.
Nó âm thầm quan sát động tác ăn mì của Hứa Dao.
Cô thổi nước mì, dùng đũa xoắn một gắp mì, nhẹ nhàng thổi hai cái, ngón út hơi vểnh lên, sau đó lại chậm rãi mở khuôn miệng nhỏ nhắn.
Mỗi một động tác đều tạo một cảm giác tao nhã và cao quý, còn đẹp hơn nhiều so với Hứa Lan Hương có văn hóa nhất trong thôn.
Hứa Gia An siết chặt đôi đũa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hơi trắng bệch.
Không phải như thế này!
Người phụ nữ đó sẽ không ăn uống nhã nhặn như vậy.
Bà ta không phải Hứa Dao, bà ta là ai?
Ăn mì xong, Hứa Dao dẫn Hứa Gia An đi từ thị trấn về nhà.
Dường như nhớ đến chuyện gì đó, Hứa Dao nghiêm túc nói:
"Lần sau con đừng tùy tiện ăn đồ mà người khác đưa cho, mẹ gật đầu con mới được ăn.
Lỡ đâu người ta bỏ thuốc mê trong đồ ăn rồi bắt cóc con thì sao? Con trông đáng yêu như vậy, ai nhìn thấy mà không muốn bắt cóc con về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro