Chương 30 - Con Trai Trở Nên Xấu Xa Rồi?
Người Đẹp Mặc B...
Diêm Tiểu Ngũ
2024-08-10 19:14:26
"Chị hai, chị có trong nhà không? Bác cả bảo em đến gọi chị chuẩn bị lên thị trấn, hai người đã ăn cơm chưa?"
Hứa Lan Hương đi vào nhà, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của hai mẹ con Hứa Dao.
Cô ta mang giày da nhảy tới nhảy lui trên nền đất đọng nước, dè dặt sợ làm bẩn giày.
Hứa Lan Hương cười nói với Hứa Dao:
"Ăn tạm vài miếng thôi, đừng lấp đầy bụng. Đến thị trấn nhớ bảo phó xưởng trưởng dẫn chị đến quán ăn của nhà nước, chị muốn ăn gì thì bảo anh ấy gọi cho chị."
Từ lúc Hứa Lan Hương tiến vào, động tác ăn cơm của Hứa Gia An cũng chậm lại.
Nó dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chặp vào đối phương, mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, giống như con thú nhỏ có thể nhào đến cắn người bất cứ lúc nào.
Nghe thấy lời xúi giục của Hứa Lan Hương, trên khuôn mặt của Hứa Gia An chợt lóe lên vẻ hoảng hốt, nó luống cuống nhìn về phía Hứa Dao.
Hứa Dao thật sự muốn bỏ nó để tái giá sao?
Hứa Dao đột nhiên đối xử tốt với nó, có phải là vì thấy áy náy không?
Nhưng mà, sau khi tái giá, Hứa Dao có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hứa Gia An rơi vào tình thế khó xử.
Hứa Dao nhìn dáng vẻ Hứa Lan Hương nhón chân vì sợ bẩn giày, âm thầm trợn mắt khinh bỉ.
Ông cụ Hứa chỉ là một cụ già bình thường ở nông thôn.
Toàn bộ nhà họ Hứa, ngoại trừ mỗi Hứa Vệ Đông, tất cả đều là nông dân kiếm sống dựa vào ông trời, quanh năm suốt tháng chẳng để dành được bao nhiêu tiền.
Đôi giày da trên chân Hứa Lan Hương này chắc chắn là do Hứa Vệ Đông mua cho.
Nguyên thân vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hứa Vệ Đông không quan tâm đến mình, lại nuông chiều em họ đủ điều.
Cô thường xuyên hỏi Hứa Lan Hương mình không tốt chỗ nào.
Hứa Lan Hương lại vừa dịu dàng an ủi cô, vừa "lơ đãng" thể hiện tình thương của Hứa Vệ Đông dành cho cô ta ở khắp nơi.
Nói đến cũng là, qua năm này tháng nọ, nguyên thân không trách Hứa Vệ Đông bất công, ngược lại còn tự tẩy não mình, rằng cô không giỏi giang bằng Hứa Lan Hương, cha ruột yêu mến Hứa Lan Hương hơn là đúng!
Cho nên Hứa Lan Hương nói gì cô nghe nấy, làm ra rất nhiều chuyện vừa cực đoan vừa điên rồ.
Hứa Dao không giống với nguyên thân.
Từ trước đến nay cô luôn tâm niệm: thay vì trách chính mình, không bằng trách suy nghĩ của người khác, nên hoàn toàn không để ý đến mấy suy tính nhỏ nhặt của Hứa Lan Hương.
Hứa Dao đứng dậy chỉnh lại quần áo: "Mọi người đều đang chờ chị? Vậy đi thôi."
"Chị không sửa soạn một chút, cứ thế mà đi sao?" Hứa Lan Hương ngạc nhiên.
Hứa Dao tùy ý nới lỏng bím tóc của mình, tự tin nói:
"Không cần, có gương mặt đẹp thì mặc cái bao tải cũng thấy đẹp, người xấu xí có mặc áo vàng cũng giống như ăn mày."
Hứa Lan Hương đi vào nhà, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của hai mẹ con Hứa Dao.
Cô ta mang giày da nhảy tới nhảy lui trên nền đất đọng nước, dè dặt sợ làm bẩn giày.
Hứa Lan Hương cười nói với Hứa Dao:
"Ăn tạm vài miếng thôi, đừng lấp đầy bụng. Đến thị trấn nhớ bảo phó xưởng trưởng dẫn chị đến quán ăn của nhà nước, chị muốn ăn gì thì bảo anh ấy gọi cho chị."
Từ lúc Hứa Lan Hương tiến vào, động tác ăn cơm của Hứa Gia An cũng chậm lại.
Nó dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chặp vào đối phương, mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, giống như con thú nhỏ có thể nhào đến cắn người bất cứ lúc nào.
Nghe thấy lời xúi giục của Hứa Lan Hương, trên khuôn mặt của Hứa Gia An chợt lóe lên vẻ hoảng hốt, nó luống cuống nhìn về phía Hứa Dao.
Hứa Dao thật sự muốn bỏ nó để tái giá sao?
Hứa Dao đột nhiên đối xử tốt với nó, có phải là vì thấy áy náy không?
Nhưng mà, sau khi tái giá, Hứa Dao có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hứa Gia An rơi vào tình thế khó xử.
Hứa Dao nhìn dáng vẻ Hứa Lan Hương nhón chân vì sợ bẩn giày, âm thầm trợn mắt khinh bỉ.
Ông cụ Hứa chỉ là một cụ già bình thường ở nông thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn bộ nhà họ Hứa, ngoại trừ mỗi Hứa Vệ Đông, tất cả đều là nông dân kiếm sống dựa vào ông trời, quanh năm suốt tháng chẳng để dành được bao nhiêu tiền.
Đôi giày da trên chân Hứa Lan Hương này chắc chắn là do Hứa Vệ Đông mua cho.
Nguyên thân vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hứa Vệ Đông không quan tâm đến mình, lại nuông chiều em họ đủ điều.
Cô thường xuyên hỏi Hứa Lan Hương mình không tốt chỗ nào.
Hứa Lan Hương lại vừa dịu dàng an ủi cô, vừa "lơ đãng" thể hiện tình thương của Hứa Vệ Đông dành cho cô ta ở khắp nơi.
Nói đến cũng là, qua năm này tháng nọ, nguyên thân không trách Hứa Vệ Đông bất công, ngược lại còn tự tẩy não mình, rằng cô không giỏi giang bằng Hứa Lan Hương, cha ruột yêu mến Hứa Lan Hương hơn là đúng!
Cho nên Hứa Lan Hương nói gì cô nghe nấy, làm ra rất nhiều chuyện vừa cực đoan vừa điên rồ.
Hứa Dao không giống với nguyên thân.
Từ trước đến nay cô luôn tâm niệm: thay vì trách chính mình, không bằng trách suy nghĩ của người khác, nên hoàn toàn không để ý đến mấy suy tính nhỏ nhặt của Hứa Lan Hương.
Hứa Dao đứng dậy chỉnh lại quần áo: "Mọi người đều đang chờ chị? Vậy đi thôi."
"Chị không sửa soạn một chút, cứ thế mà đi sao?" Hứa Lan Hương ngạc nhiên.
Hứa Dao tùy ý nới lỏng bím tóc của mình, tự tin nói:
"Không cần, có gương mặt đẹp thì mặc cái bao tải cũng thấy đẹp, người xấu xí có mặc áo vàng cũng giống như ăn mày."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro