Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương
Ác Có Ác Báo 3
Nhất Thốn Mặc
2024-09-21 23:02:24
Lực công kích vô cùng lớn, giữa trời yên gió lặng mà tưởng chừng như gió cấp bảy cấp tám thổi tới vậy, tuyết đọng dưới mặt đất cũng bị cánh vỗ tung lên tạo thành những mạt lao về hướng Tần Thải Vân. Mấy người Tần Trân Châu đứng bên cạnh Tần Thải Vân cũng gặp vạ lây theo.
Không kịp phủi đi mạt tuyết phủ trên mặt, Tần Thải Vân vội ném Sở Sở ra rồi chạy mất.
Dáng vẻ hung ác của hai con ngỗng nhà Sở Sở cô ta đã nhìn thấy rồi, cô ta không muốn bản thân phải trải nghiệm bộ dạng thê thảm như hai em trai đâu.
Tần Thải Vân cho rằng bản thân trốn đã đủ nhanh rồi, nhưng theo tiếng vỗ cánh phành phạch rõ rệt đằng sau, da đầu cô ta đột nhiên căng chặt, sau đó đau xót một trận, theo tiếng thét thảm thiết của cô ta một đám tóc kéo theo da đầu đã bị ngỗng giật tung ra rồi.
Thời tiết thật sự rất lạnh, chỗ da đầu bị giật ra vừa chảy máu liền bị không khí cực lạnh đông cứng lại.
Từng viên huyết châu giống như những khối u mọc trên đầu Tần Thải Vân vậy.
Đối với sự hung tàn của ngỗng nhà Sở Sở, không chỉ có đám người nhà họ Tần chấn kinh, mà những thôn dân vội vã chạy đến xem náo nhiệt cũng kinh sợ đến hít phải một ngụm khí lạnh.
Lưu Tam Côn cũng hoảng sợ đến đưa tay sờ sờ lên cái đầu đang đội mũ Lôi Phong của mình.
Trước kia gã ta cũng từng bị đám ngỗng này hung hăng mổ, nhưng nếu đem so với thảm trạng của Tần Thải Vân bây giờ, tự nhiên gã ta cảm thấy mình còn hạnh phúc chán. Nghe nói Tần Thải Vân đã đính hôn với người ta rồi, bằng không với cái bộ dạng thê thảm này đoán chừng không ai thèm lấy cô ta nữa.
“Phì, phì----”
Sở Sở bị Tần Thải Vân ném xuống đất, không kịp kêu đau, nhanh chóng đứng dậy nhổ ra một miệng tuyết đọng, vuốt mặt một cái liền nhìn về phía con ngỗng còn lại đang ở trong sân.
Con ngỗng này đối mặt với bốn người đang bị dọa mất mật không những không rơi vào thế yếu mà còn càng chiến càng hăng, những tiếng a a a vang vọng vô cùng, cánh cũng vỗ đến càng mạnh mẽ.
Trong gió tuyết “ngỗng tạo”, mấy anh em Tần Kiến Minh hai chân run rẩy, gian nan leo qua hàng rào bò ra ngoài. Đại chiến hoàn toàn giành thắng lợi, đám ngỗng rướn cổ lên ra sức mổ vào mông mấy người này, quần mấy người này cũng đã bị mổ đến rớt hết cả bông ra ngoài.
Đối diện với sự hung tàn như này của ngỗng nhà họ Tần, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Hai con ngỗng này thành tinh rồi!
Ngỗng dũng mãnh đuổi đánh đám Tần Kiến Minh, đứng bảo vệ trước mặt Sở Sở cũng uy phong lẫm liệt, đám ngỗng chặn Sở Sở ở phía sau cảnh giác nhìn về phía nhóm người đang đứng xem, miệng vang lên những tiếng kêu đầy uy hiếp, nhìn tư thế này, nếu như chỉ cần có ai dám tiến lên một bước, chúng nó sẽ lập tức phát động tấn công ngay.
Sở Sở thấy ngỗng đã đuổi đám người xấu đi rồi, lạnh đến không chịu được, liền đi đóng cổng lại rồi chạy vào nhà.
Phía sau là hai con ngỗng to tướng đang hộ giá.
Vừa vào nhà, Sở Sở lập tức dùng sức ôm lấy bọn ngỗng, nước mắt cũng từ khóe mắt chạy xuống, cậu nhớ chị gái rồi.
Tần Thanh Man được Sở Sở nhớ nhung lúc này mới vừa cùng Vệ Lăng tìm được chòi nghỉ chân.
Trước đó vội vã chạy trốn, trong lúc khẩn trương, cả người toát ra rất nhiều mồ hôi, nhất định phải đem áo trong bị mồ hôi thấm ướt ra hong khô mới được, nếu không áo trong bị thấm ướt sẽ đông cứng thành tảng mất.
Đã sống ở đây một năm, Vệ Lăng sớm đã biết rõ phương thức sinh hoạt phù hợp với nơi này.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi tìm thấy chòi nghỉ là đem củi khô trong chòi đốt lên nhóm lửa, sau đó đưa lưng về phía Tần Thanh Man nói: “Cô nương, cô sửa sang lại trước, ta sẽ quay lại sau.” Vừa căng thẳng, nên cách gọi cũng liền xuất hiện vấn đề, nó không phù hợp với thân phận của hắn lúc này.
Được gọi là cô nương, ánh mắt Tần Thanh Mạn nhìn về bóng lưng của Vệ Lăng tràn đầy sửng sốt.
Không kịp phủi đi mạt tuyết phủ trên mặt, Tần Thải Vân vội ném Sở Sở ra rồi chạy mất.
Dáng vẻ hung ác của hai con ngỗng nhà Sở Sở cô ta đã nhìn thấy rồi, cô ta không muốn bản thân phải trải nghiệm bộ dạng thê thảm như hai em trai đâu.
Tần Thải Vân cho rằng bản thân trốn đã đủ nhanh rồi, nhưng theo tiếng vỗ cánh phành phạch rõ rệt đằng sau, da đầu cô ta đột nhiên căng chặt, sau đó đau xót một trận, theo tiếng thét thảm thiết của cô ta một đám tóc kéo theo da đầu đã bị ngỗng giật tung ra rồi.
Thời tiết thật sự rất lạnh, chỗ da đầu bị giật ra vừa chảy máu liền bị không khí cực lạnh đông cứng lại.
Từng viên huyết châu giống như những khối u mọc trên đầu Tần Thải Vân vậy.
Đối với sự hung tàn của ngỗng nhà Sở Sở, không chỉ có đám người nhà họ Tần chấn kinh, mà những thôn dân vội vã chạy đến xem náo nhiệt cũng kinh sợ đến hít phải một ngụm khí lạnh.
Lưu Tam Côn cũng hoảng sợ đến đưa tay sờ sờ lên cái đầu đang đội mũ Lôi Phong của mình.
Trước kia gã ta cũng từng bị đám ngỗng này hung hăng mổ, nhưng nếu đem so với thảm trạng của Tần Thải Vân bây giờ, tự nhiên gã ta cảm thấy mình còn hạnh phúc chán. Nghe nói Tần Thải Vân đã đính hôn với người ta rồi, bằng không với cái bộ dạng thê thảm này đoán chừng không ai thèm lấy cô ta nữa.
“Phì, phì----”
Sở Sở bị Tần Thải Vân ném xuống đất, không kịp kêu đau, nhanh chóng đứng dậy nhổ ra một miệng tuyết đọng, vuốt mặt một cái liền nhìn về phía con ngỗng còn lại đang ở trong sân.
Con ngỗng này đối mặt với bốn người đang bị dọa mất mật không những không rơi vào thế yếu mà còn càng chiến càng hăng, những tiếng a a a vang vọng vô cùng, cánh cũng vỗ đến càng mạnh mẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong gió tuyết “ngỗng tạo”, mấy anh em Tần Kiến Minh hai chân run rẩy, gian nan leo qua hàng rào bò ra ngoài. Đại chiến hoàn toàn giành thắng lợi, đám ngỗng rướn cổ lên ra sức mổ vào mông mấy người này, quần mấy người này cũng đã bị mổ đến rớt hết cả bông ra ngoài.
Đối diện với sự hung tàn như này của ngỗng nhà họ Tần, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Hai con ngỗng này thành tinh rồi!
Ngỗng dũng mãnh đuổi đánh đám Tần Kiến Minh, đứng bảo vệ trước mặt Sở Sở cũng uy phong lẫm liệt, đám ngỗng chặn Sở Sở ở phía sau cảnh giác nhìn về phía nhóm người đang đứng xem, miệng vang lên những tiếng kêu đầy uy hiếp, nhìn tư thế này, nếu như chỉ cần có ai dám tiến lên một bước, chúng nó sẽ lập tức phát động tấn công ngay.
Sở Sở thấy ngỗng đã đuổi đám người xấu đi rồi, lạnh đến không chịu được, liền đi đóng cổng lại rồi chạy vào nhà.
Phía sau là hai con ngỗng to tướng đang hộ giá.
Vừa vào nhà, Sở Sở lập tức dùng sức ôm lấy bọn ngỗng, nước mắt cũng từ khóe mắt chạy xuống, cậu nhớ chị gái rồi.
Tần Thanh Man được Sở Sở nhớ nhung lúc này mới vừa cùng Vệ Lăng tìm được chòi nghỉ chân.
Trước đó vội vã chạy trốn, trong lúc khẩn trương, cả người toát ra rất nhiều mồ hôi, nhất định phải đem áo trong bị mồ hôi thấm ướt ra hong khô mới được, nếu không áo trong bị thấm ướt sẽ đông cứng thành tảng mất.
Đã sống ở đây một năm, Vệ Lăng sớm đã biết rõ phương thức sinh hoạt phù hợp với nơi này.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi tìm thấy chòi nghỉ là đem củi khô trong chòi đốt lên nhóm lửa, sau đó đưa lưng về phía Tần Thanh Man nói: “Cô nương, cô sửa sang lại trước, ta sẽ quay lại sau.” Vừa căng thẳng, nên cách gọi cũng liền xuất hiện vấn đề, nó không phù hợp với thân phận của hắn lúc này.
Được gọi là cô nương, ánh mắt Tần Thanh Mạn nhìn về bóng lưng của Vệ Lăng tràn đầy sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro