Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương
Chương 11
Nhất Thốn Mặc
2024-09-21 23:02:24
Sở Sở thấy Tần Thanh Man không bị Chu Hồng Hà đầu độc, thở dài một hơi, sau đó liền ghé vào trên vai Tần Thanh Man quở trách mấy người Chu Hồng Hà không tốt, chớ nhìn cậu bé còn nhỏ, cậu bé đều nhớ rõ những người thím này đối xử với chị em bọn họ thế nào.
Tần Thanh Man vừa nghe Sở Sở nói thầm, vừa nghĩ làm sao giải quyết dứt điểm chuyện này.
Lưu Hòa Xương mà Chu Hồng Hà hôm nay tới nói chính là người đàn ông keo kịch mà trong sách nguyên chủ bị dụ dỗ gả đi.
Trong sách, đám người Chu Hồng Hà cũng che giấu việc Lưu Hòa Xương đã kết hôn, có bốn đứa bé, tuổi tác gần hai giáp, cộng thêm nguyên chủ nhát gan, da mặt mỏng, trước hôn nhân lúc xem mắt bị dụ dỗ, đứng ở xa vội vàng gặp Lưu Hòa Xương một lần, còn chưa thấy rõ người đã bị mấy bà thím thuyết phục đồng ý kết hôn.
Thành thân cùng ngày mới phát hiện tất cả sự thật, nhưng đến lúc đó có hối hận thì đã muộn rồi.
Khóc muốn chết cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nhưng bây giờ Tần Thanh Man đã không phải nguyên chủ, cô không có khả năng cứ như vậy tha cho đám người Chu Hồng Hà không có lòng tốt kia.
Ngày hôm sau, Tần Thanh Man chủ động đến nhà chú hai, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong đại sảnh nhà chú hai truyền đến tiếng cười, từ thanh âm nhận ra, thím ba, thím tư, thậm chí cô út có khả năng đều ở trong đó.
Đối mặt với em gái họ Tần Thải Vân ra mở cửa sân, Tần Thanh Man dịu dàng nói cảm ơn.
"Chị Thanh Man." Tần Thải Vân đối xử với Tần Thanh Man khá lịch sự, đương nhiên cũng là nhắc nhở đám người trong sảnh người tới cửa là ai.
"Thanh Man tới hả?"
Dưới sự nhắc nhở của Tần Thải Vân, rèm cửa chính bị xốc ra, bóng dáng Chu Hồng Hà xuất hiện.
"Thím hai." Tần Thanh Man thần sắc do dự mà nhìn Chu Hồng Hà.
Chu Hồng Hà lập tức đoán được nguyên nhân gì, buông rèm xuống liền nhiệt tình tiến lên đón, kéo cánh tay Tần Thanh Man dẫn người đi vào trong nhà chính, trong miệng nói: "Thanh Man, trong phòng còn có thím ba, thím tư, cô út của cháu, đều là người trong nhà, cháu không cần câu nệ, tình huống của đồng chí Lưu bọn thím đều biết."
Mặt Tần Thanh Man bởi vì câu nói này của Chu Hồng Hà mà đỏ lên.
"Cháu cái đứa nhỏ này, có cái gì mà ngượng ngùng, đều là người một nhà, nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cháu tới cũng vừa vặn, thím và mấy thím khác của cháu, còn cả cô út đang muốn đi nhà cháu tìm cháu nói một chút chuyện của đồng chí Lưu, đồng chí Lưu là thật quá ưu tú, còn là lãnh đạo nông trường, cuộc hôn sự này tuyệt đối là miếng bánh từ trên trời rớt xuống. . ."
Ba la ba la, miệng Chu Hồng Hà cứ như súng liên thanh, nói không ngừng.
Đối với Chu Hồng Hà, Tần Thanh Man nội tâm bình tĩnh như nước, nhưng khóe mắt cô quét qua để ý đến Tần Thải Vân đang đi bên cạnh mình.
Nhắc đến Tần Thải Vân này thật sự không đơn giản, là một cô gái vô cùng có tâm cơ, trong sách, đối phương mặc dù cũng gả cho người đàn ông cưới lần hai, nhưng là cô ta chủ động tìm kiếm cũng là tự nguyện gả đi.
Người đàn ông kia tái hôn lại có con, nhưng con người cũng rất trung thực, đối với Tần Thải Vân vô cùng tốt, có thể nói sau khi cưới, nâng Tần Thải Vân lên trời, mấy đứa con riêng cũng coi như hiếu thuận, cô ta ẩn nhẫn đến sau khi sinh con trai ruột thì dùng chút thủ đoạn liền để người đàn ông kia đưa mấy đứa con vợ trước sinh đến xa xa.
Có tâm cơ, có thủ đoạn, dạng người như Tần Thải Vân sẽ không cam chịu tầm thường đâu.
Tần Thanh Man không gài Tần Thải Vân, hôm nay cô chỉ là cho Tần Thải Vân biết Chu Hồng Hà muốn giới thiệu cho mình đối tượng hẹn hò có điều kiện không tệ thôi. Làm con gái Chu Hồng Hà, Tần Thải Vân ở nhà sống không dễ chịu bằng hai đứa em trai.
Từ nhỏ đến lớn không chỉ phải giúp cha mẹ làm việc, còn phải chăm sóc hai đứa em trai, Tần Thải Vân tâm cao khí ngạo đã sớm muốn rời khỏi cái nhà này.
Quả nhiên, Tần Thải Vân nghe thấy Chu Hồng Hà tán dương Lưu Hòa Xương thì nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên cô ta nghe được tin tức như vậy.
Nhưng mà điều kiện của đối phương tốt như vậy vì sao không nói cho người trong nhà, ngược lại muốn giới thiệu cho kẻ không nơi nương tựa như Tần Thanh Man, trong đó khẳng định có vấn đề gì.
Tần Thải Vân có tâm cơ đương nhiên cũng thông minh, lập tức nghĩ đến điểm mấu chốt.
Tần Thanh Man không có cố ý tính kế Tần Thải Vân, tất cả đều là thuận thế mà làm, từ sau khi vào cửa, mấy người thím của cô đều không ngừng tán dương Lưu Hòa Xương ở bên tai cô, nói còn hay hơn hát, bọn họ hứa, chỉ cần Tần Thanh Man chịu đi xem mắt với Lưu Hòa Xương thì bọn họ lập tức dẫn Tần Thanh Man đi gặp nhà trai.
Đối mặt với từng gương mặt nhìn như quan tâm nhiệt tình với mình, Tần Thanh Man hiểu được vì sao nguyên chủ lại mắc lừa.
Đều là máu mủ tình thân, nguyên chủ không nghĩ tới những người thân nhân ruột thịt này có thể có trái tim ác độc như vậy.
Nếu như nói thím còn cách một lớp trái tim thì mấy người chú của cỗ thân thể này khẳng định cũng biết tình huống của Lưu Hòa Xương, biết mà trơ mắt nhìn nguyên chủ rơi vào vũng bùn, đều không phải thứ gì tốt.
Bên tai nghe tiếng uống rượu từ sát vách truyền đến, Tần Thanh Man ngượng ngùng nhìn về phía Chu Hồng Hà.
"Thím hai."
Tiếng thím hai này khiến toàn thân Chu Hồng Hà đều nổi da gà, bà ta đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, luôn cảm thấy Tần Thanh Man không có ý tốt gì.
Tần Thanh Man vừa nghe Sở Sở nói thầm, vừa nghĩ làm sao giải quyết dứt điểm chuyện này.
Lưu Hòa Xương mà Chu Hồng Hà hôm nay tới nói chính là người đàn ông keo kịch mà trong sách nguyên chủ bị dụ dỗ gả đi.
Trong sách, đám người Chu Hồng Hà cũng che giấu việc Lưu Hòa Xương đã kết hôn, có bốn đứa bé, tuổi tác gần hai giáp, cộng thêm nguyên chủ nhát gan, da mặt mỏng, trước hôn nhân lúc xem mắt bị dụ dỗ, đứng ở xa vội vàng gặp Lưu Hòa Xương một lần, còn chưa thấy rõ người đã bị mấy bà thím thuyết phục đồng ý kết hôn.
Thành thân cùng ngày mới phát hiện tất cả sự thật, nhưng đến lúc đó có hối hận thì đã muộn rồi.
Khóc muốn chết cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nhưng bây giờ Tần Thanh Man đã không phải nguyên chủ, cô không có khả năng cứ như vậy tha cho đám người Chu Hồng Hà không có lòng tốt kia.
Ngày hôm sau, Tần Thanh Man chủ động đến nhà chú hai, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong đại sảnh nhà chú hai truyền đến tiếng cười, từ thanh âm nhận ra, thím ba, thím tư, thậm chí cô út có khả năng đều ở trong đó.
Đối mặt với em gái họ Tần Thải Vân ra mở cửa sân, Tần Thanh Man dịu dàng nói cảm ơn.
"Chị Thanh Man." Tần Thải Vân đối xử với Tần Thanh Man khá lịch sự, đương nhiên cũng là nhắc nhở đám người trong sảnh người tới cửa là ai.
"Thanh Man tới hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới sự nhắc nhở của Tần Thải Vân, rèm cửa chính bị xốc ra, bóng dáng Chu Hồng Hà xuất hiện.
"Thím hai." Tần Thanh Man thần sắc do dự mà nhìn Chu Hồng Hà.
Chu Hồng Hà lập tức đoán được nguyên nhân gì, buông rèm xuống liền nhiệt tình tiến lên đón, kéo cánh tay Tần Thanh Man dẫn người đi vào trong nhà chính, trong miệng nói: "Thanh Man, trong phòng còn có thím ba, thím tư, cô út của cháu, đều là người trong nhà, cháu không cần câu nệ, tình huống của đồng chí Lưu bọn thím đều biết."
Mặt Tần Thanh Man bởi vì câu nói này của Chu Hồng Hà mà đỏ lên.
"Cháu cái đứa nhỏ này, có cái gì mà ngượng ngùng, đều là người một nhà, nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cháu tới cũng vừa vặn, thím và mấy thím khác của cháu, còn cả cô út đang muốn đi nhà cháu tìm cháu nói một chút chuyện của đồng chí Lưu, đồng chí Lưu là thật quá ưu tú, còn là lãnh đạo nông trường, cuộc hôn sự này tuyệt đối là miếng bánh từ trên trời rớt xuống. . ."
Ba la ba la, miệng Chu Hồng Hà cứ như súng liên thanh, nói không ngừng.
Đối với Chu Hồng Hà, Tần Thanh Man nội tâm bình tĩnh như nước, nhưng khóe mắt cô quét qua để ý đến Tần Thải Vân đang đi bên cạnh mình.
Nhắc đến Tần Thải Vân này thật sự không đơn giản, là một cô gái vô cùng có tâm cơ, trong sách, đối phương mặc dù cũng gả cho người đàn ông cưới lần hai, nhưng là cô ta chủ động tìm kiếm cũng là tự nguyện gả đi.
Người đàn ông kia tái hôn lại có con, nhưng con người cũng rất trung thực, đối với Tần Thải Vân vô cùng tốt, có thể nói sau khi cưới, nâng Tần Thải Vân lên trời, mấy đứa con riêng cũng coi như hiếu thuận, cô ta ẩn nhẫn đến sau khi sinh con trai ruột thì dùng chút thủ đoạn liền để người đàn ông kia đưa mấy đứa con vợ trước sinh đến xa xa.
Có tâm cơ, có thủ đoạn, dạng người như Tần Thải Vân sẽ không cam chịu tầm thường đâu.
Tần Thanh Man không gài Tần Thải Vân, hôm nay cô chỉ là cho Tần Thải Vân biết Chu Hồng Hà muốn giới thiệu cho mình đối tượng hẹn hò có điều kiện không tệ thôi. Làm con gái Chu Hồng Hà, Tần Thải Vân ở nhà sống không dễ chịu bằng hai đứa em trai.
Từ nhỏ đến lớn không chỉ phải giúp cha mẹ làm việc, còn phải chăm sóc hai đứa em trai, Tần Thải Vân tâm cao khí ngạo đã sớm muốn rời khỏi cái nhà này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, Tần Thải Vân nghe thấy Chu Hồng Hà tán dương Lưu Hòa Xương thì nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên cô ta nghe được tin tức như vậy.
Nhưng mà điều kiện của đối phương tốt như vậy vì sao không nói cho người trong nhà, ngược lại muốn giới thiệu cho kẻ không nơi nương tựa như Tần Thanh Man, trong đó khẳng định có vấn đề gì.
Tần Thải Vân có tâm cơ đương nhiên cũng thông minh, lập tức nghĩ đến điểm mấu chốt.
Tần Thanh Man không có cố ý tính kế Tần Thải Vân, tất cả đều là thuận thế mà làm, từ sau khi vào cửa, mấy người thím của cô đều không ngừng tán dương Lưu Hòa Xương ở bên tai cô, nói còn hay hơn hát, bọn họ hứa, chỉ cần Tần Thanh Man chịu đi xem mắt với Lưu Hòa Xương thì bọn họ lập tức dẫn Tần Thanh Man đi gặp nhà trai.
Đối mặt với từng gương mặt nhìn như quan tâm nhiệt tình với mình, Tần Thanh Man hiểu được vì sao nguyên chủ lại mắc lừa.
Đều là máu mủ tình thân, nguyên chủ không nghĩ tới những người thân nhân ruột thịt này có thể có trái tim ác độc như vậy.
Nếu như nói thím còn cách một lớp trái tim thì mấy người chú của cỗ thân thể này khẳng định cũng biết tình huống của Lưu Hòa Xương, biết mà trơ mắt nhìn nguyên chủ rơi vào vũng bùn, đều không phải thứ gì tốt.
Bên tai nghe tiếng uống rượu từ sát vách truyền đến, Tần Thanh Man ngượng ngùng nhìn về phía Chu Hồng Hà.
"Thím hai."
Tiếng thím hai này khiến toàn thân Chu Hồng Hà đều nổi da gà, bà ta đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, luôn cảm thấy Tần Thanh Man không có ý tốt gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro