Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương
Hao Tổn Tâm Sứ...
Nhất Thốn Mặc
2024-09-21 23:02:24
“Đợi mấy ngày nữa chúng ta quây trong nhà một cái rào cao cỡ nửa người, đến lúc đó ngỗng có thể tự do hoạt động rồi.” Tần Thanh Man cũng không định buộc chân ngỗng mãi, buộc lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến dã tính của chúng, cái cô muốn chính là ngỗng dữ để có thể trông nhà.
“Chị, em có thể giúp chị không?”
Sở Sở chạy đến trước người Tần Thanh Man, ngửa mặt lên nhìn chị mình, đôi mắt to tròn nhìn tha thiết vô cùng.
“Được chứ, Sở Sở của chúng ta giỏi giang như vậy, tất nhiên là có thể giúp chị làm việc rồi.” Tần Thanh Man xoa nhẹ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, sau đó nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời cũng sắp tối, có thể nấu cơm rồi.
Dưới điều kiện không cho phép, Tần Thanh Man cũng không so đo đến việc phải ở cùng đám ngỗng trong một gian phòng
Có ngô cùng với củ cải của thím A Vân đưa, đồ ăn của ngỗng tạm thời coi như đã giải quyết xong, hai con ngỗng cũng có thể yên tâm ở lại nhà họ Tần. Bởi vì nhận ơn cứu mạng của Tần Thanh Man, cộng thêm thường được chị em hai người cho ăn, chưa đến một tuần, hai con ngỗng đã nhận chủ rồi.
Hai con ngỗng hung dữ chỉ nhận thức Tần Thanh Man và Sở Sở, cho dù có là thím A Vân - chủ trước của nó vào cửa cũng không được.
Có được trợ thủ trông nhà rồi, hai chị em cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ ngon.
Cứ như vậy chậm rãi trôi qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này không có người xúi quẩy nào tới gây sự, Tần Thanh Man và Sở Sở cũng cảm thấy tâm trạng không tồi. Lại bởi trong nhà có nhiều thêm hai chú ngỗng, thỉnh thoảng đem lại không ít niềm vui.
Nhưng củ cải, khoai tây, khoai lang trong hầm ngày càng ít, Tần Thanh Man biết là đã đến lúc phải mở rộng nguồn lương thực dự trữ rồi.
Ánh mắt cô chuẩn xác nhìn về những ngọn núi lớn xung quanh thôn.
Sắp đến những ngày đầu đông chí, thời tiết đẹp vô cùng, nắng chiếu rực rỡ, lại không có gió, thợ săn nói mấy ngày gần đây đều là những ngày có thời tiết cực đẹp, bí thư Trịnh Quốc An đã đợi từ sớm, lập tức triệu tập mọi người trong thôn tuyên bố bắt đầu lên núi.
Lần lên núi này diễn ra với quy mô rất lớn, những người đàn ông thân thể khỏe mạnh, sức lực lớn đi săn lượt cuối trước khi qua năm mới. Những người phụ nữ chân tay nhanh nhẹn cũng theo đó lên cùng, vì đây là thời điểm an toàn nhất.
Mùa đông trên núi khắp nơi đều là tuyết, tầm này cũng chẳng có gì có thể hái được.
Phụ nữ đi theo lên núi không phải để hái lượm, cũng không giúp đỡ được việc săn bắt của nhóm thợ săn, việc duy nhất họ có thể làm là đào bới các hốc cây.
Núi ở vùng Đông Bắc rộng lớn vô cùng, là thiên đường vui chơi của các loài động vật nơi đây.
Nhiều loài động vật để trải qua mùa đông lạnh giá, thường sẽ tích trữ đồ ăn. Lúc này trong đồn, nhà nào không đủ lương thực dự trữ để dùng cho đến lúc xuân sang sẽ lên núi đào ở trong các hốc cây ra, các hốc cây thời điểm này thông thường sẽ có các loại quả hạt như: hạt phỉ, hạt thông hoặc hồ đào.
Những quả hạch như này có độ dinh dưỡng phong phú, hàm lượng dầu cao, có thể giúp con người và sóc rừng vượt qua những ngày đông giá rét.
Tần Thanh Man lựa chọn lên núi.
Trong nhà tăng thêm hai “ngỗng khẩu” có sức ăn lớn, nếu còn không bổ sung thêm lương thực nữa thì chúng sẽ ăn tranh sang cả phần của cô với Sở Sở mất.
Điều này chắc chắn không thể được.
Mùa đông vùng Đông Bắc kéo dài rất lâu, nếu không tích trữ lương thực, nhỡ may gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ rất phiền phức.
Sắp xếp cho Sở Sở xong xuôi, Tần Thanh Man liền mang theo túi vải theo người trong đồn cùng lên núi. Lần lên núi này người rất đông, trong đám người đi cùng, cô nhìn thấy được thím A Vân, cũng bởi việc đám ngỗng, hai người cũng coi như quen thuộc
Từ từ cùng nhau đi lên.
Cùng lúc với Tần Thanh Man đang theo bà con trong thôn đi lên núi, tại quân doanh cách đó mấy cây số, Vệ Lăng nhận được một bức thư nhà từ Kinh Thành gửi tới.
Thấy rõ nội dung trong thư, Vệ Lăng bực bội vô cùng.
Là một người có linh hồn xuyên tới hậu thế xa lạ, hắn trước giờ không hề có ý muốn kết hôn, hắn cảm thấy ở thời đại này sẽ không có cô gái nào có thể chạm được tới linh hồn hắn.
“Chị, em có thể giúp chị không?”
Sở Sở chạy đến trước người Tần Thanh Man, ngửa mặt lên nhìn chị mình, đôi mắt to tròn nhìn tha thiết vô cùng.
“Được chứ, Sở Sở của chúng ta giỏi giang như vậy, tất nhiên là có thể giúp chị làm việc rồi.” Tần Thanh Man xoa nhẹ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, sau đó nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời cũng sắp tối, có thể nấu cơm rồi.
Dưới điều kiện không cho phép, Tần Thanh Man cũng không so đo đến việc phải ở cùng đám ngỗng trong một gian phòng
Có ngô cùng với củ cải của thím A Vân đưa, đồ ăn của ngỗng tạm thời coi như đã giải quyết xong, hai con ngỗng cũng có thể yên tâm ở lại nhà họ Tần. Bởi vì nhận ơn cứu mạng của Tần Thanh Man, cộng thêm thường được chị em hai người cho ăn, chưa đến một tuần, hai con ngỗng đã nhận chủ rồi.
Hai con ngỗng hung dữ chỉ nhận thức Tần Thanh Man và Sở Sở, cho dù có là thím A Vân - chủ trước của nó vào cửa cũng không được.
Có được trợ thủ trông nhà rồi, hai chị em cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ ngon.
Cứ như vậy chậm rãi trôi qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này không có người xúi quẩy nào tới gây sự, Tần Thanh Man và Sở Sở cũng cảm thấy tâm trạng không tồi. Lại bởi trong nhà có nhiều thêm hai chú ngỗng, thỉnh thoảng đem lại không ít niềm vui.
Nhưng củ cải, khoai tây, khoai lang trong hầm ngày càng ít, Tần Thanh Man biết là đã đến lúc phải mở rộng nguồn lương thực dự trữ rồi.
Ánh mắt cô chuẩn xác nhìn về những ngọn núi lớn xung quanh thôn.
Sắp đến những ngày đầu đông chí, thời tiết đẹp vô cùng, nắng chiếu rực rỡ, lại không có gió, thợ săn nói mấy ngày gần đây đều là những ngày có thời tiết cực đẹp, bí thư Trịnh Quốc An đã đợi từ sớm, lập tức triệu tập mọi người trong thôn tuyên bố bắt đầu lên núi.
Lần lên núi này diễn ra với quy mô rất lớn, những người đàn ông thân thể khỏe mạnh, sức lực lớn đi săn lượt cuối trước khi qua năm mới. Những người phụ nữ chân tay nhanh nhẹn cũng theo đó lên cùng, vì đây là thời điểm an toàn nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùa đông trên núi khắp nơi đều là tuyết, tầm này cũng chẳng có gì có thể hái được.
Phụ nữ đi theo lên núi không phải để hái lượm, cũng không giúp đỡ được việc săn bắt của nhóm thợ săn, việc duy nhất họ có thể làm là đào bới các hốc cây.
Núi ở vùng Đông Bắc rộng lớn vô cùng, là thiên đường vui chơi của các loài động vật nơi đây.
Nhiều loài động vật để trải qua mùa đông lạnh giá, thường sẽ tích trữ đồ ăn. Lúc này trong đồn, nhà nào không đủ lương thực dự trữ để dùng cho đến lúc xuân sang sẽ lên núi đào ở trong các hốc cây ra, các hốc cây thời điểm này thông thường sẽ có các loại quả hạt như: hạt phỉ, hạt thông hoặc hồ đào.
Những quả hạch như này có độ dinh dưỡng phong phú, hàm lượng dầu cao, có thể giúp con người và sóc rừng vượt qua những ngày đông giá rét.
Tần Thanh Man lựa chọn lên núi.
Trong nhà tăng thêm hai “ngỗng khẩu” có sức ăn lớn, nếu còn không bổ sung thêm lương thực nữa thì chúng sẽ ăn tranh sang cả phần của cô với Sở Sở mất.
Điều này chắc chắn không thể được.
Mùa đông vùng Đông Bắc kéo dài rất lâu, nếu không tích trữ lương thực, nhỡ may gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ rất phiền phức.
Sắp xếp cho Sở Sở xong xuôi, Tần Thanh Man liền mang theo túi vải theo người trong đồn cùng lên núi. Lần lên núi này người rất đông, trong đám người đi cùng, cô nhìn thấy được thím A Vân, cũng bởi việc đám ngỗng, hai người cũng coi như quen thuộc
Từ từ cùng nhau đi lên.
Cùng lúc với Tần Thanh Man đang theo bà con trong thôn đi lên núi, tại quân doanh cách đó mấy cây số, Vệ Lăng nhận được một bức thư nhà từ Kinh Thành gửi tới.
Thấy rõ nội dung trong thư, Vệ Lăng bực bội vô cùng.
Là một người có linh hồn xuyên tới hậu thế xa lạ, hắn trước giờ không hề có ý muốn kết hôn, hắn cảm thấy ở thời đại này sẽ không có cô gái nào có thể chạm được tới linh hồn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro