Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương
Nghèo Rớt Mùng...
Nhất Thốn Mặc
2024-09-21 23:02:24
Đối mặt với ý tốt nhắc nhở của em trai, Tần Thanh Man duỗi tay sờ mái tóc hơi ngả vàng trên đầu đứa nhỏ, kiên định rời giường, "Nhà chú hai không chỉ thiếu củi gỗ của chúng ta, còn thiếu lương thực, chị đi đòi."
Ở trong nhà gỗ bị hở mà vén chăn lên cần dũng khí rất lớn.
Tần Thanh Man vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt khi thân thể lộ ở trong không khí, cô vẫn như rơi vào băng hà lạnh xuyên tim.
Không khí lạnh lẽo tiến vào mỗi một lỗ chân lông, trong khoảnh khắc ấy Tần Thanh Man có khát vọng muốn tiến vào trong chiếc chăn còn chút hơi ấm lần nữa.
Nhưng cô biết không được, không đốt giường, đừng nói thân thể này của cô không chống đỡ nổi, Sở Sở cũng có khả năng sẽ bị bệnh trong cái giá lạnh, hoặc là vừa ngủ là không dậy được nữa.
Rõ ràng tình thế nghiêm trọng, Tần Thanh Man nhanh chóng tròng áo bánh tô đã chẳng còn ấm áp mấy xuống giường, còn chưa kịp xỏ giày, cô vội vàng dịch chăn Sở Sở, trong chăn không dễ gì mới có chút hơi ấm, cũng không thể để bay hết được.
"Chị."
Toàn thân Sở Sở đều chôn ở trong chăn, cậu bé nằm nhoài trên mép giường dùng một đôi mắt to, trắng đen rõ ràng mang hi vọng nhìn Tần Thanh Man.
Cậu bé cảm thấy hôm nay hình như chị hơi khác lúc trước.
Còn khác chỗ nào thì cậu bé không biết, nhưng chính là cảm thấy lời chị nói khiến cậu bé sinh ra tín phục.
Cậu bé thậm chí có loại cảm giác, ngày hôm nay không chỉ có thể đốt giường, còn có thể có thức ăn nóng.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Sở Sở, Tần Thanh Man đột nhiên có hơi chua xót.
Đứa nhỏ hiểu chuyện như thế không cách nào không khiến cô thương tiếc cho được.
"Đắp kín, đừng nhúc nhích, chị đến nhà chú hai đòi củi." Tần Thanh Man nói xong lời này thì mở cửa phòng ra, ngoài cửa phòng ngủ không chỉ có sảnh, còn có nhà bếp, trong lò lửa đã sớm không còn củi, chỉ còn than tro màu xám trắng dày đặc.
Dùng sức chà chà bàn chân lạnh lẽo ở trên sàn gỗ rắn chắc, Tần Thanh Man trùm bản thân càng thêm kín kẽ, sau đó mở cửa phòng ra.
Cửa mở ra, đầu tiên đập vào mi mắt chính là bầu trời xanh thẳm, tiếp theo là tuyết trắng mênh mông.
Tuyết dày nửa mét chất chồng trên hàng rào, trên nóc nhà, dưới mái hiên thậm chí còn có lớp băng óng ánh, lớp băng vừa to vừa cứng, mỗi cái đều phản xạ ra ánh sáng bảy màu dưới mặt trời.
Tần Thanh Man khẽ hít thở không khí lạnh lẽo, suýt chút nữa ho khan ra tiếng.
Không khí quá lạnh, không chỉ đông cứng xoang mũi của cô, còn đông cứng khí quản và phổi cô.
Cảnh sắc trước mắt cực kỳ đẹp.
Nếu như là Tần Thanh Man trước khi xuyên qua, cô nhất định sẽ dùng ánh mắt tán thưởng nhìn kỹ vùng đất tinh khiết này, nhưng bấy giờ cô cũng không có tâm tình như vậy.
Bởi vì đã lạnh còn đói bụng!
Vấn đề thực tế làm cho cô cấp tốc khôi phục lý trí, đồng thời vui mừng ở sâu trong nội tâm, may là tối ngày hôm qua không có tiếp tục rơi tuyết lớn, nếu không hôm nay cô muốn đẩy cửa ra một cách dễ dàng là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Mùa đông ở Đông Bắc vào những năm 70 thế nào cô không biết, nhưng cô biết Đông Bắc ở đời sau của cô.
Thời kỳ sương giá có thể kéo dài nửa năm!
Nơi như thế mỗi ngày rời giường chuyện đầu tiên làm chính là dọn dẹp tuyết đọng ngoài cửa sổ, nếu không tuyết đọng có thể phá hỏng cửa.
Nhét hai bàn tay run rẩy đông lạnh đến đỏ bừng trong nháy mắt vào trong tay áo, Tần Thanh Man cố nén ý lạnh đi tới nhà chú hai ở cách đó không xa.
Tiếng gõ cửa rõ ràng vang lên ở trong thôn Khảo Sơn vừa bốc lên khói bếp.
Nhưng thời tiết cực lạnh không có người nào chịu đẩy cửa ra liếc mắt nhìn, đến ngay cả nhà Tần Lỗi bị gõ cửa cũng không có ai ra mở cửa.
Toàn bộ thôn Khảo Sơn yên tĩnh, giống như chỉ có một người sống là Tần Thanh Man.
Nhìn ống khói nhà chú hai đang bốc lên khói bếp, Tần Thanh Man chỉ dùng chân gõ cửa vài cái thì dừng lại, cô cũng không đợi người mà dứt khoát đẩy cửa hàng rào tiến vào sân, trực tiếp đi thẳng đến đống củi.
Chú hai Tần này thực sự là lòng dạ ác độc, có nửa sân củi gỗ không nói còn mượn nhà nguyên chủ củi một năm.
Vậy cũng chớ trách cô tự lấy.
Củi nhà Tần Lỗi đều chất đống ở bức tường sát cửa sổ, củi được chặt chỉnh tề xếp gọn gàng, Tần Thanh Man thuận theo chỗ hổng rút củi gỗ.
Cô cũng không lấy nhiều, ôm năm, sáu cái rồi rời đi.
Không phải cô không muốn lấy nhiều, chủ yếu là thân thể không cho phép, có thể là đói bụng lâu, vóc dáng thân thể này của cô không tính thấp, nhưng cũng không sức gì, ôm năm, sáu khúc củi là thở dốc rồi.
Nhà họ Tần, Tần Thanh Man đi rồi, Sở Sở cũng không nằm xuống.
Giường đã sớm không có hơi nóng, càng nằm càng lạnh, cậu bé dứt khoát run rẩy đứng dậy mặc áo bông cũ nát trùm chăn đến sảnh đợi.
Ở trong nhà gỗ bị hở mà vén chăn lên cần dũng khí rất lớn.
Tần Thanh Man vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt khi thân thể lộ ở trong không khí, cô vẫn như rơi vào băng hà lạnh xuyên tim.
Không khí lạnh lẽo tiến vào mỗi một lỗ chân lông, trong khoảnh khắc ấy Tần Thanh Man có khát vọng muốn tiến vào trong chiếc chăn còn chút hơi ấm lần nữa.
Nhưng cô biết không được, không đốt giường, đừng nói thân thể này của cô không chống đỡ nổi, Sở Sở cũng có khả năng sẽ bị bệnh trong cái giá lạnh, hoặc là vừa ngủ là không dậy được nữa.
Rõ ràng tình thế nghiêm trọng, Tần Thanh Man nhanh chóng tròng áo bánh tô đã chẳng còn ấm áp mấy xuống giường, còn chưa kịp xỏ giày, cô vội vàng dịch chăn Sở Sở, trong chăn không dễ gì mới có chút hơi ấm, cũng không thể để bay hết được.
"Chị."
Toàn thân Sở Sở đều chôn ở trong chăn, cậu bé nằm nhoài trên mép giường dùng một đôi mắt to, trắng đen rõ ràng mang hi vọng nhìn Tần Thanh Man.
Cậu bé cảm thấy hôm nay hình như chị hơi khác lúc trước.
Còn khác chỗ nào thì cậu bé không biết, nhưng chính là cảm thấy lời chị nói khiến cậu bé sinh ra tín phục.
Cậu bé thậm chí có loại cảm giác, ngày hôm nay không chỉ có thể đốt giường, còn có thể có thức ăn nóng.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Sở Sở, Tần Thanh Man đột nhiên có hơi chua xót.
Đứa nhỏ hiểu chuyện như thế không cách nào không khiến cô thương tiếc cho được.
"Đắp kín, đừng nhúc nhích, chị đến nhà chú hai đòi củi." Tần Thanh Man nói xong lời này thì mở cửa phòng ra, ngoài cửa phòng ngủ không chỉ có sảnh, còn có nhà bếp, trong lò lửa đã sớm không còn củi, chỉ còn than tro màu xám trắng dày đặc.
Dùng sức chà chà bàn chân lạnh lẽo ở trên sàn gỗ rắn chắc, Tần Thanh Man trùm bản thân càng thêm kín kẽ, sau đó mở cửa phòng ra.
Cửa mở ra, đầu tiên đập vào mi mắt chính là bầu trời xanh thẳm, tiếp theo là tuyết trắng mênh mông.
Tuyết dày nửa mét chất chồng trên hàng rào, trên nóc nhà, dưới mái hiên thậm chí còn có lớp băng óng ánh, lớp băng vừa to vừa cứng, mỗi cái đều phản xạ ra ánh sáng bảy màu dưới mặt trời.
Tần Thanh Man khẽ hít thở không khí lạnh lẽo, suýt chút nữa ho khan ra tiếng.
Không khí quá lạnh, không chỉ đông cứng xoang mũi của cô, còn đông cứng khí quản và phổi cô.
Cảnh sắc trước mắt cực kỳ đẹp.
Nếu như là Tần Thanh Man trước khi xuyên qua, cô nhất định sẽ dùng ánh mắt tán thưởng nhìn kỹ vùng đất tinh khiết này, nhưng bấy giờ cô cũng không có tâm tình như vậy.
Bởi vì đã lạnh còn đói bụng!
Vấn đề thực tế làm cho cô cấp tốc khôi phục lý trí, đồng thời vui mừng ở sâu trong nội tâm, may là tối ngày hôm qua không có tiếp tục rơi tuyết lớn, nếu không hôm nay cô muốn đẩy cửa ra một cách dễ dàng là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Mùa đông ở Đông Bắc vào những năm 70 thế nào cô không biết, nhưng cô biết Đông Bắc ở đời sau của cô.
Thời kỳ sương giá có thể kéo dài nửa năm!
Nơi như thế mỗi ngày rời giường chuyện đầu tiên làm chính là dọn dẹp tuyết đọng ngoài cửa sổ, nếu không tuyết đọng có thể phá hỏng cửa.
Nhét hai bàn tay run rẩy đông lạnh đến đỏ bừng trong nháy mắt vào trong tay áo, Tần Thanh Man cố nén ý lạnh đi tới nhà chú hai ở cách đó không xa.
Tiếng gõ cửa rõ ràng vang lên ở trong thôn Khảo Sơn vừa bốc lên khói bếp.
Nhưng thời tiết cực lạnh không có người nào chịu đẩy cửa ra liếc mắt nhìn, đến ngay cả nhà Tần Lỗi bị gõ cửa cũng không có ai ra mở cửa.
Toàn bộ thôn Khảo Sơn yên tĩnh, giống như chỉ có một người sống là Tần Thanh Man.
Nhìn ống khói nhà chú hai đang bốc lên khói bếp, Tần Thanh Man chỉ dùng chân gõ cửa vài cái thì dừng lại, cô cũng không đợi người mà dứt khoát đẩy cửa hàng rào tiến vào sân, trực tiếp đi thẳng đến đống củi.
Chú hai Tần này thực sự là lòng dạ ác độc, có nửa sân củi gỗ không nói còn mượn nhà nguyên chủ củi một năm.
Vậy cũng chớ trách cô tự lấy.
Củi nhà Tần Lỗi đều chất đống ở bức tường sát cửa sổ, củi được chặt chỉnh tề xếp gọn gàng, Tần Thanh Man thuận theo chỗ hổng rút củi gỗ.
Cô cũng không lấy nhiều, ôm năm, sáu cái rồi rời đi.
Không phải cô không muốn lấy nhiều, chủ yếu là thân thể không cho phép, có thể là đói bụng lâu, vóc dáng thân thể này của cô không tính thấp, nhưng cũng không sức gì, ôm năm, sáu khúc củi là thở dốc rồi.
Nhà họ Tần, Tần Thanh Man đi rồi, Sở Sở cũng không nằm xuống.
Giường đã sớm không có hơi nóng, càng nằm càng lạnh, cậu bé dứt khoát run rẩy đứng dậy mặc áo bông cũ nát trùm chăn đến sảnh đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro