Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Chương 12
Phúc Hồng Trang
2024-08-02 12:25:39
Cô ta chờ mong Hồng Ngọc thăng cấp trở về.
Quên đi, giá trị vận mệnh hiện giờ của Khương Mật cũng chỉ như vỏ rỗng, cả đời đều tầm thường không chịu nổi, cô cũng không lật ra được con thiêu thân gì.
Một cô gái khác bên cạnh cô ta, Khổng Vi Vi, cũng bị dọa trắng mặt, "Khương Mật, tôi không biết, tôi nghĩ... tôi nghĩ..." Cô ta muốn giải thích.
Từ Nhạc Ninh sợ tới mức hai chân như nhũn ra, càng nghĩ càng sợ, phàm là Khương Mật thật sự xảy ra chuyện, cô ta có thể trở thành đầu sỏ gây nên, cô ta há miệng, hàm răng đều đang run rẩy, phù phù một tiếng ngã xuống đất.
Vệ Vinh Nghiệp vỗ vỗ ngực, nói thầm một tiếng: "Không muốn gả cho tôi là tốt rồi!”
Giọng anh ta nhỏ, nhưng vẫn bị nghe thấy.
Bác sĩ lạnh mặt khiển trách anh ta: "Tuổi còn nhỏ, tâm địa lại hỏng như vậy, bây giờ bức tử người còn không có lòng hối lỗi, sau khi lớn lên, còn không phải giết người phóng hỏa?"
Sắc mặt Vệ Vinh Nghiệp trắng bệch, "Cô ta chính là cố ý, cô ta nếu thật muốn chết, làm sao có thể ngăn được?"
Ba Vệ một cước đá vào mông Vệ Vinh Nghiệp, "Tao đánh chết tên khốn nạn nhà mày.”
Mẹ Khương tức giận đến cả người phát run, "Mày... mày không phải người." Bà hận không thể đi lên xé Vệ Vinh Nghiệp, nhưng lúc này, bà không dám rời khỏi Khương Mật, sợ con gái lại làm chuyện ngu ngốc.
Khương Trạch và Lưu Vân vừa lúc chạy tới nghe nói như thế, Khương Trạch mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, một nắm đấm đánh vào mặt Vệ Vinh Nghiệp, tiếp theo đánh mạnh một trận, anh ấy ở phía sau nhà hàng quốc doanh thái rau, ăn lại ngon, một thân sức lực dùng không hết, Vệ Vinh Nghiệp cao bằng anh ấy bị đánh không hề có lực phản lại, ba Vệ mẹ Vệ cắn răng không tới giằng co, Diêm Hạo Dương nhào tới ngăn cản, kết quả cũng bị đánh một trận.
Từ Nhạc Ninh thấy Diêm Hạo Dương bị đánh, đứng lên nhào tới, chắn trước người Diêm Hạo Dương, Khương Trạch không thể đánh phụ nữ, nên vòng qua Diêm Hạo Dương tiếp tục đánh Vệ Vinh Nghiệp.
Khương Trạch biết, là tên khốn nạn này đánh Khương Mật ngất xỉu, anh ấy còn không biết, Khương Mật vừa mới thiếu chút nữa nhảy lầu.
Khương Thư Âm chạy lên ngăn cản, muốn túm lấy cánh tay Khương Trạch ở phía sau.
Khương Mật suy yếu hô, thanh âm cũng không nhỏ: "Anh hai, dừng tay. Chị họ, cẩn thận.”
Cô cũng không cho cơ hội Khương Thư Âm đụng vào anh hai, chuyện này không thể bị lật ngược tình thế.
Chủ nhiệm liên hiệp phụ nữ cũng đi lên can ngăn, "Được rồi được rồi, thật sự muốn đánh chết người sao?"
Khương Trạch nghe được Khương Mật gọi anh ấy, vài bước đi tới trước giường, đỡ lấy tay Khương Mật: "Mật Mật, em thế nào?”
Khương Mật lộ ra một nụ cười suy yếu: "Anh hai, em tốt hơn nhiều." Tiếp theo nhìn về phía Khương Thư Âm: "Chị họ, cầu chị sau này đừng để Vệ Vinh Nghiệp xuất hiện trước mặt em, được không?" Cô cụp mắt: "Anh ta liếc em một cái cũng ngại ghê tởm, chị cần gì cầu xin anh ta xuất hiện trước mặt em.”
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Khương Thư Âm, bộ dạng cô ta xinh đẹp động lòng người, làn da trắng chói mắt, bây giờ khóc vành mắt hồng hồng, liếc mắt một cái, đã làm cho người ta cảm thấy mềm lòng, làm cho người ta luyến tiếc trách cứ cô ta.
Lưu Vân: "Thư Âm, mọi người đều biết cô có ý tốt, nhưng cô đây cũng là có lòng tốt làm chuyện xấu phải không? Anh ta không muốn nhìn thấy Mật Mật, Mật Mật chúng ta còn không vui nhìn anh ta một cái. Các người là bạn tốt, nhưng bạn cô hại Mật Mật nhà chúng ta thành như vậy, cô về sau cũng không nên dẫn bọn họ tới gần bên người Mật Mật nhà chúng ta.”
Nước mắt Khương Thư Âm rơi xuống như hạt châu đứt dây, cô ta nói: "Xin lỗi, xin lỗi.”
Vệ Vinh Nghiệp vừa muốn mở miệng, mẹ Vệ vỗ một cái lên đầu anh ta, nơi đó vừa mới bị đánh thành một cục lớn, Vệ Vinh Nghiệp nhất thời đau ngao một tiếng, không dám nói chuyện.
Quên đi, giá trị vận mệnh hiện giờ của Khương Mật cũng chỉ như vỏ rỗng, cả đời đều tầm thường không chịu nổi, cô cũng không lật ra được con thiêu thân gì.
Một cô gái khác bên cạnh cô ta, Khổng Vi Vi, cũng bị dọa trắng mặt, "Khương Mật, tôi không biết, tôi nghĩ... tôi nghĩ..." Cô ta muốn giải thích.
Từ Nhạc Ninh sợ tới mức hai chân như nhũn ra, càng nghĩ càng sợ, phàm là Khương Mật thật sự xảy ra chuyện, cô ta có thể trở thành đầu sỏ gây nên, cô ta há miệng, hàm răng đều đang run rẩy, phù phù một tiếng ngã xuống đất.
Vệ Vinh Nghiệp vỗ vỗ ngực, nói thầm một tiếng: "Không muốn gả cho tôi là tốt rồi!”
Giọng anh ta nhỏ, nhưng vẫn bị nghe thấy.
Bác sĩ lạnh mặt khiển trách anh ta: "Tuổi còn nhỏ, tâm địa lại hỏng như vậy, bây giờ bức tử người còn không có lòng hối lỗi, sau khi lớn lên, còn không phải giết người phóng hỏa?"
Sắc mặt Vệ Vinh Nghiệp trắng bệch, "Cô ta chính là cố ý, cô ta nếu thật muốn chết, làm sao có thể ngăn được?"
Ba Vệ một cước đá vào mông Vệ Vinh Nghiệp, "Tao đánh chết tên khốn nạn nhà mày.”
Mẹ Khương tức giận đến cả người phát run, "Mày... mày không phải người." Bà hận không thể đi lên xé Vệ Vinh Nghiệp, nhưng lúc này, bà không dám rời khỏi Khương Mật, sợ con gái lại làm chuyện ngu ngốc.
Khương Trạch và Lưu Vân vừa lúc chạy tới nghe nói như thế, Khương Trạch mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, một nắm đấm đánh vào mặt Vệ Vinh Nghiệp, tiếp theo đánh mạnh một trận, anh ấy ở phía sau nhà hàng quốc doanh thái rau, ăn lại ngon, một thân sức lực dùng không hết, Vệ Vinh Nghiệp cao bằng anh ấy bị đánh không hề có lực phản lại, ba Vệ mẹ Vệ cắn răng không tới giằng co, Diêm Hạo Dương nhào tới ngăn cản, kết quả cũng bị đánh một trận.
Từ Nhạc Ninh thấy Diêm Hạo Dương bị đánh, đứng lên nhào tới, chắn trước người Diêm Hạo Dương, Khương Trạch không thể đánh phụ nữ, nên vòng qua Diêm Hạo Dương tiếp tục đánh Vệ Vinh Nghiệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Trạch biết, là tên khốn nạn này đánh Khương Mật ngất xỉu, anh ấy còn không biết, Khương Mật vừa mới thiếu chút nữa nhảy lầu.
Khương Thư Âm chạy lên ngăn cản, muốn túm lấy cánh tay Khương Trạch ở phía sau.
Khương Mật suy yếu hô, thanh âm cũng không nhỏ: "Anh hai, dừng tay. Chị họ, cẩn thận.”
Cô cũng không cho cơ hội Khương Thư Âm đụng vào anh hai, chuyện này không thể bị lật ngược tình thế.
Chủ nhiệm liên hiệp phụ nữ cũng đi lên can ngăn, "Được rồi được rồi, thật sự muốn đánh chết người sao?"
Khương Trạch nghe được Khương Mật gọi anh ấy, vài bước đi tới trước giường, đỡ lấy tay Khương Mật: "Mật Mật, em thế nào?”
Khương Mật lộ ra một nụ cười suy yếu: "Anh hai, em tốt hơn nhiều." Tiếp theo nhìn về phía Khương Thư Âm: "Chị họ, cầu chị sau này đừng để Vệ Vinh Nghiệp xuất hiện trước mặt em, được không?" Cô cụp mắt: "Anh ta liếc em một cái cũng ngại ghê tởm, chị cần gì cầu xin anh ta xuất hiện trước mặt em.”
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Khương Thư Âm, bộ dạng cô ta xinh đẹp động lòng người, làn da trắng chói mắt, bây giờ khóc vành mắt hồng hồng, liếc mắt một cái, đã làm cho người ta cảm thấy mềm lòng, làm cho người ta luyến tiếc trách cứ cô ta.
Lưu Vân: "Thư Âm, mọi người đều biết cô có ý tốt, nhưng cô đây cũng là có lòng tốt làm chuyện xấu phải không? Anh ta không muốn nhìn thấy Mật Mật, Mật Mật chúng ta còn không vui nhìn anh ta một cái. Các người là bạn tốt, nhưng bạn cô hại Mật Mật nhà chúng ta thành như vậy, cô về sau cũng không nên dẫn bọn họ tới gần bên người Mật Mật nhà chúng ta.”
Nước mắt Khương Thư Âm rơi xuống như hạt châu đứt dây, cô ta nói: "Xin lỗi, xin lỗi.”
Vệ Vinh Nghiệp vừa muốn mở miệng, mẹ Vệ vỗ một cái lên đầu anh ta, nơi đó vừa mới bị đánh thành một cục lớn, Vệ Vinh Nghiệp nhất thời đau ngao một tiếng, không dám nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro