Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 18

Phúc Hồng Trang

2024-08-02 12:25:39

Khương Trạch: "Tiền này Vệ gia trả, Mật Mật đừng đau lòng.

Khương Mật vừa nghe, cười híp mắt nói: "Ăn! Hầm hết một con.”

Khương Trạch thở dài một tiếng: "Em ngủ một giấc thật ngon, buổi tối anh đưa canh gà cho em.”

Khương Trạch và Lưu Vân đi làm, Tiểu Tương Bao ăn uống no đủ mệt rã rời, nằm ở bên cạnh Khương Mật ngủ ngon lành, còn ngáy nhỏ.

Mẹ Khương ngồi ở trước mặt Khương Mật, rất nghiêm túc hỏi: "Mật Mật, con thành thật nói với mẹ, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con đừng nghĩ gạt mẹ.”

Khương Mật cũng không chuẩn bị gạt, nhưng có một số việc không cần nói rõ, hiểu ý là được.

Cô nói: "Mẹ, bọn Vệ Vinh Nghiệp chặn con, chị họ nói bảo Vệ Vinh Nghiệp xin lỗi con, nhưng bọn họ không có một câu xin lỗi, luôn miệng mắng con tướng mạo xấu như heo, vụng về như heo, mắng con lớn lên giống cóc ghẻ, đương nhiên, con cũng không chịu thiệt, con mắng anh ta lớn lên giống người, khiến anh ta tức đến bốc khói. Chờ con ôm Tiểu Tương Bao muốn rời khỏi rạp chiếu phim, Vệ Vinh Nghiệp túm cổ áo sau của con, xách con lên kéo trở về." Cô khoa tay múa chân một cái: "Con cách mặt đất cao như vậy, cổ kéo đau muốn chết.”

Đại khái cách mặt đất hai mươi cm.

Không có cách nào, nguyên chủ thấp, khoảng một mét năm tám.

Cô ôm eo mẹ Khương: "Mẹ, con khẳng định còn có thể cao lên, đúng không, đúng không.”

Mẹ Khương đau lòng không thôi, "Mẹ nhìn cổ con xem.”

Khương Mật cúi đầu, để cho mẹ Khương nhìn sau gáy, sau gáy gầy như que củi, có một mảnh cổ áo siết ra màu đen nhánh.

Mẹ Khương sờ lên, đó là một nắm xương, đau lòng vành mắt cũng muốn rơi lệ, bà dỗ: "Nhất định sẽ cao lên, con mới 17 tuổi, chưa muộn." Lại nói: "Mật Mật à, lúc con trèo lên cửa sổ muốn nhảy xuống, vạn nhất không được giữ chặt thì làm sao bây giờ? Sau này, không thể như vậy, không may trượt tay. Chúng ta không sợ điều tiếng, không cần như vậy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cỗ xung lực kia, nhìn là một lòng tìm cái chết.

Khương Mật: "Vậy con sẽ chờ mẹ chạy tới kéo con, mẹ có thể nhìn con nhảy không?"

Mẹ Khương: "Thật sao?”

"Thực sự, thực sự, con vẫn chưa ăn đủ thịt kho tàu."

"Lời này đừng nói với người khác, nhất là Khương Thư Âm, về sau cách xa cô ta ra chút. Nằm xuống ngủ một lát, mẹ ở chỗ này nhìn con." Mẹ Khương đỡ cô nằm xuống, ở bên cạnh nhìn cô truyền dịch.

Khương Mật quả thật buồn ngủ, vẫn là bộ thân thể này quá yếu ớt, chỉ là trong chốc lát đã ngủ thiếp đi.

Khương Mật ngủ một giấc rất lâu, mẹ Khương ở bên cạnh nhìn cô, đây là con gái của bà, bà chăm sóc 17 năm, mới lớn lên như vậy.

Mẹ Khương tổng cộng có năm đứa con, Khương Mật là con út, bởi vì thân thể bà không tốt, cũng là đứa con mẹ Khương tốn nhiều tâm tư nhất, hiện giờ Khương Mật trưởng thành, cũng đã thay đổi.

Tựa như thoáng cái liền trở nên thông suốt thông minh.

Truyền thuyết dân gian, có vài người đột nhiên thay đổi, thật ra là bị thứ bẩn thỉu chiếm lấy thân thể, nhưng mẹ Khương không hoài nghi đây không phải là con của mình, sự thông minh này giống như khi còn bé.

Thân thể Khương Mật gầy yếu bắt đầu từ lúc năm tuổi, mụn trứng cá trên mặt bắt đầu từ tám tuổi, lúc này, Khương Mật vẫn thông minh như trước, rất nhiều thứ không cần dạy, cô xem một lần là biết, ở trong lớp, thành tích học tập đều đứng đầu, miệng ngọt giống như bôi mật. Sau mười tuổi, trí nhớ của Khương Mật bắt đầu suy yếu, sự cơ linh kia không còn, cũng trở nên ít nói.

Tất cả những điều tốt đẹp của cô, đều bị ông trời thu hồi lại.

Mẹ Khương khép hai tay lại, trong lòng khẩn cầu trời cao, có gì không tốt thì đưa cho bà, không nên tàn nhẫn với Khương Mật như vậy, hãy đối với cô tốt một chút, tốt hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Số ký tự: 0