Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 22

Phúc Hồng Trang

2024-08-02 12:25:39

Đây là mẹ Khương chuẩn bị cho Trương Vân Anh và Bành Dương, bảo ba Khương đến nhà máy đưa qua cho hai vị đồng chí, cảm tạ ơn cứu mạng ngày hôm qua đối với Khương Mật, hiện giờ Khương Mật chưa xuất viện, không có cách nào tự mình đi cảm ơn, trước hết bảo ba Khương đi một chuyến, chờ Khương Mật xuất viện, lại đi biểu đạt cảm tạ.

Mỗi túi đựng một cân bánh ga tô, bốn quả lê lớn và một túi đường đỏ.

Ở niên đại này, đây là một phần lễ vật cực kì thể diện.

Khương Mật cảm thấy như vậy cũng rất tốt, Khương gia tri ân báo đáp.

Hai đồng chí tốt Trương Vân Anh và Bành Dương đã làm việc tốt, đương nhiên phải gióng trống khua chiêng đi cảm ơn, còn phải cảm ơn lãnh đạo nhà máy đã dạy tốt.

Hôm qua Khương Mật đã nghĩ tới, cô không chỉ phải viết thư cảm ơn cho hai vị đồng chí đưa đến nhà máy, còn phải tặng cờ thưởng! Cũng không biết phải đi nơi nào đặt cờ thưởng.

Tốt nhất là còn có thể viết một bài báo gửi cho tòa soạn! Cảm ơn hai đồng chí, cảm ơn nhà máy dệt đã đào tạo nhân tài ưu tú, tăng độ nổi tiếng cho nhà máy dệt.

Khương Ái Quốc còn là công nhân làm việc trong xưởng dệt hai mươi năm nữa!

Khương Mật: "Chuyện này không cần giấu người, nhiều người biết mới tốt. Nếu chị Vân Anh và anh Bành Dương không cần những thứ này, cầm về là được, chờ con xuất viện, con cũng muốn đi một chuyến.”

Mẹ Khương: "Không giấu người? Vậy không phải người khác đều biết rồi sao?”

Khương Mật: "Tôi bị Vệ Vinh Nghiệp nhục mạ đánh đập nằm viện, bọn họ nhục danh dự của con, con vì bảo vệ trong sạch muốn nhảy lầu tự sát, chuyện gì không thể nói?"

Khương Ngưng: "Không chỉ phải nói, còn phải nói lớn. Ba, ba đến nhà máy, phải đến văn phòng khoa tuyên truyền cảm ơn hai vị đồng chí, gặp được lãnh đạo, cũng cảm ơn lãnh đạo dạy tốt.”

Ba Khương do dự: "Trước mặt nhiều người như vậy cảm tạ, vậy có thể được sao?" Thành thật nửa đời người, cùng lãnh đạo nói chuyện, ông ấy lại rất bối rối.

Khương Ngưng: "Ba, ngày hôm qua là đồng chí Trương và đồng chí Bành thấy việc nghĩa hăng hái ngăn cản Mật Mật chịu càng nhiều tội, lại đưa Mật Mật vào bệnh viện. Lúc Mật Mật bị buộc nhảy lầu, nếu không phải đồng chí Bành tay mắt nhanh nhẹn giữ chặt Mật Mật chuẩn bị nhảy xuống lầu, chúng ta sẽ không gặp được Mật Mật. Bọn họ là đại ân nhân của chúng ta! Cảm tạ bọn họ, cảm tạ lãnh đạo, cảm tạ xưởng dệt."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba Khương chỉ cần nghĩ đến Khương Mật vạn nhất nhảy xuống lầu, tâm liền giống như dao cắt, vành mắt cũng đỏ bừng một mảnh, ông cũng không buồn bực, một hơi xách đồ, ra khỏi bệnh viện.

Thành công rồi!

Khương Mật cười giơ ngón tay cái lên với Khương Ngưng.

Mẹ Khương lo lắng, thở dài: "Vẫn không ổn, không bằng lén cảm ơn.”

Khương Mật cười hì hì nói: "Mẹ, những chuyện này con cũng không cảm thấy mất mặt. Hơn nữa, ba lén cảm ơn, đó chính là lén tặng quà, không tốt.”

Mẹ Khương thở dài: "Thanh danh truyền ra ngoài, sau này sẽ khó tìm nhà chồng.”

Đây cũng là sầu lo trước đây của Khương Ngưng, cô ấy cũng giống như mẹ Khương, cảm thấy nên lén cảm ơn, nhưng nếu Khương Mật không thèm để ý, vậy thì không thèm để ý.

Cô ấy nói: "Vậy thì không tìm, chúng ta nuôi Mật Mật.”

“Được, sau này mọi người nuôi em. Em nuôi mọi người.” Khương Mật cười hắc hắc, chỉ chỉ mặt mình, "Nhìn mặt em xem, điều kiện tốt, chướng mắt em. Coi trọng em, em cũng chướng mắt.”

Phàm là muốn lập gia đình, cô nhất định phải tìm một anh đẹp trai tuyệt thế.

Khương Ngưng dỗ dành: "Mật Mật rất đẹp, sau này mụn trứng cá biến mất, nhất định sẽ đẹp nhất nhà chúng ta.”

Vừa dứt lời, Khương Ngưng ngây ngẩn cả người, mẹ Khương hô, "Mật Mật, mặt của con.”

Khương Mật hoảng hốt, nhanh chóng sờ mặt mình, cô đã đủ xấu rồi, nếu khó coi hơn nữa, vậy có thể thấy được không thể gặp người!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Số ký tự: 0