Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Chương 24
Phúc Hồng Trang
2024-08-02 12:25:39
Mẹ Khương và lão thái thái ở một bên nói chuyện phiếm.
Lão thái thái và An An là chiều hôm qua tới, không biết Khương Mật vì sao nằm viện, bà tò mò hỏi thăm, mẹ Khương cũng không giấu diếm, nói tỉ mỉ.
Lão thái thái thổn thức: "Những đứa nhỏ này, tư tưởng phẩm đức bại hoại, giáo viên trưởng bối giáo dục không tốt, nên đi hưởng ứng lời kêu gọi của chủ tịch, xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, tiếp nhận giáo dục lại của nông dân nghèo." Bà nhìn Khương Mật kể chuyện xưa cho đứa nhỏ: "Đứa nhỏ này đáng yêu động lòng người, thím nhìn cũng rất thông minh, thế mà cũng có người ý đồ xấu đi tổn thương nó, suýt nữa ép nó nhảy lầu."
Mẹ Khương đưa tay gạt nước mắt, "Không phải lần này ầm ĩ, cháu cũng không biết đứa nhỏ này bị bắt nạt ở trường.”
Đợi đến hơn tám giờ, bác sĩ đến kiểm tra phòng, truyền dịch cho An An và Khương Mật, An An cũng từ băng ghế nhỏ chuyển đến giường bệnh bên cạnh Khương Mật, truyền nước một lát, An An muốn đi toilet, bà nội An An giơ bình truyền nước dẫn cậu đi toilet.
Lại qua một hồi, một đôi vợ chồng xách túi quà lớn túi nhỏ dẫn Từ Nhạc Ninh xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Từ Nhạc Ninh giống như chim cút nhúng nước, đầu ủ rũ, không có khí thế ngày hôm qua.
"Xin chào, dì là mẹ của Từ Nhạc Ninh, đây là phòng bệnh của bạn học Khương Mật phải không?" Người phụ nữ gõ cửa, nhẹ giọng hỏi.
Khương Mật nhu thuận nói: "Chào dì, cháu là Khương Mật.”
Mẹ Khương đón người vào, người tới là ba mẹ Từ Nhạc Ninh, ba Từ một thân quân trang, khí thế uy nghiêm, mẹ Từ mặc một chiếc váy trắng, ôn nhã yên tĩnh, Từ Nhạc Ninh đi theo phía sau hai người.
Mẹ Từ và mẹ Khương khách sáo hai câu, đưa đồ trong tay cho mẹ Khương: "Thân thể Mật Mật tốt hơn chút nào chưa? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Đây là hai bình sữa mạch, đưa cho Mật Mật uống, dưỡng thân thể thật tốt."
Mẹ Khương tất nhiên là lễ phép từ chối, tỏ vẻ thân thể Khương Mật tốt hơn chút, chờ truyền dịch, buổi trưa xuất viện.
Ba Từ cũng tỏ vẻ có gì cần nói thẳng, ông có thể hỗ trợ chuyển Khương Mật tới bệnh viện quân khu tỉnh, lại hô: "Nhạc Ninh.”
Từ Nhạc Ninh cúi đầu đi tới trước giường bệnh của Khương Mật, đỏ mắt cúi đầu với Khương Mật: "Khương Mật, xin lỗi, lần này tôi xin lỗi cô xong, sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.”
Khương Mật nhìn Từ Nhạc Ninh, đây chính là đại tiểu thư thiên kiều bách sủng, nói cô ấy xấu đi, cũng không đến mức, chỉ là ngu xuẩn, không có đầu óc, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, là một khẩu súng thay Khương Thư Âm đấu tranh anh dũng.
Khương Mật rất vui lòng giúp Khương Thư Âm gỡ khẩu súng này ra.
"Bạn học Từ, đêm qua sợ hãi lắm đúng không." Cô nói, "Việc này không hoàn toàn trách cô, tôi cho dù chết, cô cũng không phải chủ mưu, cô không cần sợ."
Từ Nhạc Ninh run rẩy, nhìn Khương Mật, nghẹn một câu: "Cô đừng chết.”
Khương Mật: "Bạn học Từ, trước đây tôi cảm thấy cô kiêu ngạo ương ngạnh, vừa xấu xa vừa ngu xuẩn.”
Từ Nhạc Ninh tức giận muốn cãi lại, nhưng lời đến bên miệng lại ngậm miệng lại, sợ Khương Mật lại có tâm tư tìm cái chết, vành mắt cũng tức đỏ.
"Nhưng cô thấy tôi muốn nhảy lầu, liền hối hận vì đã nhục mạ tôi trước kia. Tôi lại cảm thấy cô không xấu, bởi vì cô có lòng kính sợ đối với sinh mệnh, đây là một loại bản năng lương thiện. Không giống Vệ Vinh Nghiệp, sau khi thấy tôi nhảy lầu, chỉ thấy may mắn vì tôi không gả cho anh ta, mà không phải may mắn vì tôi còn sống."
Từ Nhạc Ninh ngây ngẩn cả người, nước mắt lưng tròng: "Cô cảm thấy tôi lương thiện?”
Lão thái thái và An An là chiều hôm qua tới, không biết Khương Mật vì sao nằm viện, bà tò mò hỏi thăm, mẹ Khương cũng không giấu diếm, nói tỉ mỉ.
Lão thái thái thổn thức: "Những đứa nhỏ này, tư tưởng phẩm đức bại hoại, giáo viên trưởng bối giáo dục không tốt, nên đi hưởng ứng lời kêu gọi của chủ tịch, xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, tiếp nhận giáo dục lại của nông dân nghèo." Bà nhìn Khương Mật kể chuyện xưa cho đứa nhỏ: "Đứa nhỏ này đáng yêu động lòng người, thím nhìn cũng rất thông minh, thế mà cũng có người ý đồ xấu đi tổn thương nó, suýt nữa ép nó nhảy lầu."
Mẹ Khương đưa tay gạt nước mắt, "Không phải lần này ầm ĩ, cháu cũng không biết đứa nhỏ này bị bắt nạt ở trường.”
Đợi đến hơn tám giờ, bác sĩ đến kiểm tra phòng, truyền dịch cho An An và Khương Mật, An An cũng từ băng ghế nhỏ chuyển đến giường bệnh bên cạnh Khương Mật, truyền nước một lát, An An muốn đi toilet, bà nội An An giơ bình truyền nước dẫn cậu đi toilet.
Lại qua một hồi, một đôi vợ chồng xách túi quà lớn túi nhỏ dẫn Từ Nhạc Ninh xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Từ Nhạc Ninh giống như chim cút nhúng nước, đầu ủ rũ, không có khí thế ngày hôm qua.
"Xin chào, dì là mẹ của Từ Nhạc Ninh, đây là phòng bệnh của bạn học Khương Mật phải không?" Người phụ nữ gõ cửa, nhẹ giọng hỏi.
Khương Mật nhu thuận nói: "Chào dì, cháu là Khương Mật.”
Mẹ Khương đón người vào, người tới là ba mẹ Từ Nhạc Ninh, ba Từ một thân quân trang, khí thế uy nghiêm, mẹ Từ mặc một chiếc váy trắng, ôn nhã yên tĩnh, Từ Nhạc Ninh đi theo phía sau hai người.
Mẹ Từ và mẹ Khương khách sáo hai câu, đưa đồ trong tay cho mẹ Khương: "Thân thể Mật Mật tốt hơn chút nào chưa? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Đây là hai bình sữa mạch, đưa cho Mật Mật uống, dưỡng thân thể thật tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Khương tất nhiên là lễ phép từ chối, tỏ vẻ thân thể Khương Mật tốt hơn chút, chờ truyền dịch, buổi trưa xuất viện.
Ba Từ cũng tỏ vẻ có gì cần nói thẳng, ông có thể hỗ trợ chuyển Khương Mật tới bệnh viện quân khu tỉnh, lại hô: "Nhạc Ninh.”
Từ Nhạc Ninh cúi đầu đi tới trước giường bệnh của Khương Mật, đỏ mắt cúi đầu với Khương Mật: "Khương Mật, xin lỗi, lần này tôi xin lỗi cô xong, sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.”
Khương Mật nhìn Từ Nhạc Ninh, đây chính là đại tiểu thư thiên kiều bách sủng, nói cô ấy xấu đi, cũng không đến mức, chỉ là ngu xuẩn, không có đầu óc, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, là một khẩu súng thay Khương Thư Âm đấu tranh anh dũng.
Khương Mật rất vui lòng giúp Khương Thư Âm gỡ khẩu súng này ra.
"Bạn học Từ, đêm qua sợ hãi lắm đúng không." Cô nói, "Việc này không hoàn toàn trách cô, tôi cho dù chết, cô cũng không phải chủ mưu, cô không cần sợ."
Từ Nhạc Ninh run rẩy, nhìn Khương Mật, nghẹn một câu: "Cô đừng chết.”
Khương Mật: "Bạn học Từ, trước đây tôi cảm thấy cô kiêu ngạo ương ngạnh, vừa xấu xa vừa ngu xuẩn.”
Từ Nhạc Ninh tức giận muốn cãi lại, nhưng lời đến bên miệng lại ngậm miệng lại, sợ Khương Mật lại có tâm tư tìm cái chết, vành mắt cũng tức đỏ.
"Nhưng cô thấy tôi muốn nhảy lầu, liền hối hận vì đã nhục mạ tôi trước kia. Tôi lại cảm thấy cô không xấu, bởi vì cô có lòng kính sợ đối với sinh mệnh, đây là một loại bản năng lương thiện. Không giống Vệ Vinh Nghiệp, sau khi thấy tôi nhảy lầu, chỉ thấy may mắn vì tôi không gả cho anh ta, mà không phải may mắn vì tôi còn sống."
Từ Nhạc Ninh ngây ngẩn cả người, nước mắt lưng tròng: "Cô cảm thấy tôi lương thiện?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro