Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Chương 43
Phúc Hồng Trang
2024-08-02 12:25:39
Từ biệt Vương Thu Hoa, Khương Mật và Tiểu Tương Bao dẫn theo Từ Nhạc Ninh đi đào rau dại, cô gái nhỏ này từ nhỏ thiên kiều bách sủng, lần đầu tiên làm loại công việc này, cô ấy vừa mới bắt đầu cảm thấy rất thú vị, làm so với Khương Mật còn có sức hơn, chờ đào một giờ, cô ấy đã cảm thấy thắt lưng mỏi chân đau.
Khương Mật: "Đào rau dại có mệt không? Tìm người đàn ông cặn bã kết hôn, cuộc sống sau này còn khổ hơn đào rau dại. Nào, trải nghiệm đi.”
Từ Nhạc Ninh: "......”
Sau khi đổ đầy túi vải dầu, có mấy thiếu niên chừng mười tuổi đến bắt cá, bọn họ xắn ống quần lên, khom lưng bắt cá dưới sông.
Trong nháy mắt hấp dẫn ba người Khương Mật, không lâu sau, thật đúng là sờ một con cá to bằng bàn tay.
Khương Mật vỗ tay khen ngợi: "Oa, thật lợi hại! Tay không bắt cá!”
Thiếu niên kia trong chốc lát lại bắt một cái, đặt ở trong thùng gỗ trước, lại cho Khương Mật nhìn thoáng qua, Khương Mật: "Oa, con này so với vừa rồi còn lớn hơn một chút, cậu nhóc, em thật ghê gớm.”
Tiểu Tương Bao cũng vỗ tay theo, cậu còn muốn xuống sông chơi, bị Khương Mật đánh mông nhỏ một cái: "Trẻ con xuống sông, sẽ bị Thủy Thần bắt đi, sau này sẽ không gặp được cô nhỏ, ba mẹ, ông bà nữa.”
Tiểu Tương Bao bị dọa, không dám.
Mấy thiếu niên khác hăng hái bắt cá, chờ bọn họ bắt được cá, Khương Mật đều khen vài câu.
Thiếu niên nhỏ chính là đơn thuần đáng yêu như thế.
Từ Nhạc Ninh chua xót: "Sao không thấy cô khen tôi một câu.”
Khương Mật giả khen ngợi: "Oa, cô thật dễ lừa gạt. Vừa mời tôi ăn cua, lại giúp tôi đào rau dại.”
Từ Nhạc Ninh tức giận trừng mắt, hai má tròn vo.
Khương Mật: "Cậu nhóc, chị có thể dùng kẹo sữa đổi hai con cá không? Chị cũng muốn ăn cá, nhưng chị không lợi hại bằng các em, không biết bắt.”
Cậu nhóc vừa mới được khen hai má hồng hồng: "Không cần kẹo, tặng cho chị.”
Những người khác cũng bày tỏ muốn tặng cá Khương Mật.
Khương Mật thu hoạch năm con cá, mỗi người cho cô một con, còn tri kỷ dùng dây thừng giúp cô xuyên vào, thuận tiện cho cô cầm theo. Khương Mật lấy một nắm kẹo đưa cho cậu bé, "Các em chia nhau ăn, lúc bắt cá chú ý an toàn nhé.”
Thiếu niên nhỏ mười tuổi kia không cần, Khương Mật cứng rắn đưa cho cậu.
Mười viên kẹo sữa đổi năm con cá, công bằng.
Hai người đi vào thành phố, Từ Nhạc Ninh vẫn rầu rĩ không vui, Khương Mật cười: "Cô rất chân thành, đây là phẩm chất tốt đẹp mà rất nhiều người không có.”
Khi cảm thấy Khương Thư Âm tốt, thì toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ta.
Hôm nay cảm ơn Khương Mật, cũng toàn tâm toàn ý cảm ơn cô.
Một câu liền dỗ dành Từ Nhạc Ninh, cô ấy đầy máu sống lại dẫn theo Khương Mật đi mua nước ngọt uống, "Mua ba chai nước ngọt.”
Khương Mật cười híp mắt: "Hai chai, tôi và Tiểu Tương Bao một chai." Cũng cướp trả tiền trước Từ Nhạc Ninh, "Mời cô uống nước ngọt.”
Từ Nhạc Ninh được chiều mà sợ, không dám tin hỏi ngược lại: "Cô mời tôi uống?”
Khương Mật cười híp mắt đưa cho cô ấy một chai, "Đúng vậy.”
Ba người ngồi ở cửa hàng uống, chờ uống xong phải trả lại chai nước ngọt lấy lại tiền thế chấp.
Từ Nhạc Ninh: "Chơi với cô thật thú vị.”
Bản thân Khương Mật cực kì thú vị.
Khương Mật: "Vậy ngày mai đi đào rau dại nữa.”
Từ Nhạc Ninh đau lưng: "... Nếu không, ngày mai chúng ta đi du lịch mùa thu? Tôi cầm theo đồ ăn đồ uống.”
“Lừa cô đấy, ngày mai tôi không ra khỏi nhà.” Khương Mật ha ha ha.
Khương Mật: "Đào rau dại có mệt không? Tìm người đàn ông cặn bã kết hôn, cuộc sống sau này còn khổ hơn đào rau dại. Nào, trải nghiệm đi.”
Từ Nhạc Ninh: "......”
Sau khi đổ đầy túi vải dầu, có mấy thiếu niên chừng mười tuổi đến bắt cá, bọn họ xắn ống quần lên, khom lưng bắt cá dưới sông.
Trong nháy mắt hấp dẫn ba người Khương Mật, không lâu sau, thật đúng là sờ một con cá to bằng bàn tay.
Khương Mật vỗ tay khen ngợi: "Oa, thật lợi hại! Tay không bắt cá!”
Thiếu niên kia trong chốc lát lại bắt một cái, đặt ở trong thùng gỗ trước, lại cho Khương Mật nhìn thoáng qua, Khương Mật: "Oa, con này so với vừa rồi còn lớn hơn một chút, cậu nhóc, em thật ghê gớm.”
Tiểu Tương Bao cũng vỗ tay theo, cậu còn muốn xuống sông chơi, bị Khương Mật đánh mông nhỏ một cái: "Trẻ con xuống sông, sẽ bị Thủy Thần bắt đi, sau này sẽ không gặp được cô nhỏ, ba mẹ, ông bà nữa.”
Tiểu Tương Bao bị dọa, không dám.
Mấy thiếu niên khác hăng hái bắt cá, chờ bọn họ bắt được cá, Khương Mật đều khen vài câu.
Thiếu niên nhỏ chính là đơn thuần đáng yêu như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Nhạc Ninh chua xót: "Sao không thấy cô khen tôi một câu.”
Khương Mật giả khen ngợi: "Oa, cô thật dễ lừa gạt. Vừa mời tôi ăn cua, lại giúp tôi đào rau dại.”
Từ Nhạc Ninh tức giận trừng mắt, hai má tròn vo.
Khương Mật: "Cậu nhóc, chị có thể dùng kẹo sữa đổi hai con cá không? Chị cũng muốn ăn cá, nhưng chị không lợi hại bằng các em, không biết bắt.”
Cậu nhóc vừa mới được khen hai má hồng hồng: "Không cần kẹo, tặng cho chị.”
Những người khác cũng bày tỏ muốn tặng cá Khương Mật.
Khương Mật thu hoạch năm con cá, mỗi người cho cô một con, còn tri kỷ dùng dây thừng giúp cô xuyên vào, thuận tiện cho cô cầm theo. Khương Mật lấy một nắm kẹo đưa cho cậu bé, "Các em chia nhau ăn, lúc bắt cá chú ý an toàn nhé.”
Thiếu niên nhỏ mười tuổi kia không cần, Khương Mật cứng rắn đưa cho cậu.
Mười viên kẹo sữa đổi năm con cá, công bằng.
Hai người đi vào thành phố, Từ Nhạc Ninh vẫn rầu rĩ không vui, Khương Mật cười: "Cô rất chân thành, đây là phẩm chất tốt đẹp mà rất nhiều người không có.”
Khi cảm thấy Khương Thư Âm tốt, thì toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay cảm ơn Khương Mật, cũng toàn tâm toàn ý cảm ơn cô.
Một câu liền dỗ dành Từ Nhạc Ninh, cô ấy đầy máu sống lại dẫn theo Khương Mật đi mua nước ngọt uống, "Mua ba chai nước ngọt.”
Khương Mật cười híp mắt: "Hai chai, tôi và Tiểu Tương Bao một chai." Cũng cướp trả tiền trước Từ Nhạc Ninh, "Mời cô uống nước ngọt.”
Từ Nhạc Ninh được chiều mà sợ, không dám tin hỏi ngược lại: "Cô mời tôi uống?”
Khương Mật cười híp mắt đưa cho cô ấy một chai, "Đúng vậy.”
Ba người ngồi ở cửa hàng uống, chờ uống xong phải trả lại chai nước ngọt lấy lại tiền thế chấp.
Từ Nhạc Ninh: "Chơi với cô thật thú vị.”
Bản thân Khương Mật cực kì thú vị.
Khương Mật: "Vậy ngày mai đi đào rau dại nữa.”
Từ Nhạc Ninh đau lưng: "... Nếu không, ngày mai chúng ta đi du lịch mùa thu? Tôi cầm theo đồ ăn đồ uống.”
“Lừa cô đấy, ngày mai tôi không ra khỏi nhà.” Khương Mật ha ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro