Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Chương 45
Phúc Hồng Trang
2024-08-02 12:25:39
Từ Nhạc Ninh tức giận: "Dì à, chuyện của dì, chúng cháu quản!”
Người phụ nữ trung niên thấy hai người lương thiện như thế, trong lòng vui như nở hoa, đưa đứa nhỏ cho Khương Mật, lại đưa cho Từ Nhạc Ninh hai viên kẹo bảo cô ấy ăn.
Từ Nhạc Ninh đã quen ăn kẹo, lúc này cũng không ăn, sau khi cảm ơn người phụ nữ trung niên, cũng bỏ vào túi.
Người phụ nữ trung niên:...
Khương Mật ôm đứa nhỏ đứng lên, một bộ chờ người phụ nữ trung niên, tiếp theo lại đưa đứa nhỏ cho Từ Nhạc Ninh: "Cô ôm, tay tôi mỏi.”
Từ Nhạc Ninh: "????" Vừa rồi còn có thể ôm Tiểu Tương Bao.
Người phụ nữ trung niên uống xong mấy ngụm nước ngọt, Khương Mật tiến tới bên cạnh nhìn: "Dì, dì trả chai nước ngọt lại đi. Tiền thế chấp dì giữ lại mua thức ăn. Nhanh lên, chúng cháu mau đến nhà dì!" Thấy người phụ nữ trung niên do dự, Khương Mật lòng đầy căm phẫn nói: "Nhanh lên, lát nữa sắp ăn cơm tối, hai đứa cháu hôm nay nhất định giúp dì giải quyết chuyện này, để dì sau này không bao giờ bị đánh nữa.”
Người phụ nữ trung niên do dự trong chớp mắt, đi vào đổi chai.
Khương Mật ôm Tiểu Tương Bao, kéo Từ Nhạc Ninh đẩy về phía trước, "Chạy!”
Từ Nhạc Ninh: "??????”
Khương Mật: "Bọn buôn người, chạy mau, chạy tới nơi đông người.”
Từ Nhạc Ninh vèo một cái vọt ra ngoài, Khương Mật theo sát phía sau, người phụ nữ trung niên kia chợt cảm thấy không ổn, nhanh chân đuổi theo, Khương Mật một tay khiêng Tiểu Tương Bao, một tay ném năm con cá về phía người phụ nữ trung niên, cô cao giọng hô to: "Mẹ, mẹ, kẻ bắt cóc tới rồi, kẻ bắt cóc cướp người bên đường, cứu mạng.”
Không ít phụ nữ nghiêng đầu nhìn, phàm là phụ nữ làm mẹ, ở trên đường nghe được có người gọi mẹ, sẽ theo bản năng nhìn tới.
Khương Mật ôm Tiểu Tương Bao, chạy không đủ nhanh.
Mắt thấy người phụ nữ trung niên thò tay móc túi, cô rống: "Tên bắt cóc móc dao kìa.”
Từ Nhạc Ninh ôm đứa nhỏ mười cân (5kg) chạy như bay, cả đời cô ấy cũng chưa từng chạy nhanh như vậy! Eo không mỏi, chân cũng không đau, cô ấy cảm giác mình biến thành một con chim nhỏ nhẹ nhàng.
Người phụ nữ trung niên kia hận đến hàm răng cũng sắp cắn nát, trong túi bà ta có một con dao găm, lúc này hận không thể đâm chết con nhóc chết tiệt này.
Không ít người vây quanh ở bên cạnh chỉ trỏ, có vài người đàn ông nhìn chằm chằm bà ta, tựa như ngay sau đó sẽ đè bà ta lại.
Bà ta cũng không sợ, khóc lóc thảm thiết: "Cướp đứa nhỏ, hai người này cướp cháu nhà tôi, đó là cháu của tôi.”
Trong đám người có người nói: "Ai có thể nói rõ ai là kẻ buôn người? Đều bắt lại, đừng để cho kẻ buôn người chân chính chạy.”
“Bắt lấy hai tên buôn người kia.”
"Phía trước mới là bọn buôn người, bọn họ muốn ôm đứa nhỏ chạy, bắt bọn buôn người." Một người đàn ông mặc quân trang đội mũ quân nói.
Ông ta nhìn giống như là một quân nhân, ông ta đã mở miệng như thế, mọi người theo bản năng tin tưởng, vây tới hướng Khương Mật và Từ Nhạc Ninh.
Khương Mật đã sớm dự đoán được có người giúp đỡ, cô âm thầm ghi nhớ mấy người này, cô hô: "Bắt được tên buôn người có năm mươi đồng tiền thưởng! Gặp người có phần, bắt lấy người, cùng nhau bắt, cùng nhau đưa đến đường phố xử lý, tôi ôm đứa nhỏ đứng ở chỗ này không chạy nổi, mọi người yên tâm.”
Mọi người nhìn chằm chằm bọn họ, Khương Mật lại nói: "Tất cả người khả nghi cùng bắt lại, cùng đưa ra đường phố xử lý! Ai là bọn buôn người, thẩm vấn là sẽ biết. Đến lúc đó cùng chia năm mươi đồng tiền thưởng, không chừng còn có giấy khen thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Người phụ nữ trung niên thấy hai người lương thiện như thế, trong lòng vui như nở hoa, đưa đứa nhỏ cho Khương Mật, lại đưa cho Từ Nhạc Ninh hai viên kẹo bảo cô ấy ăn.
Từ Nhạc Ninh đã quen ăn kẹo, lúc này cũng không ăn, sau khi cảm ơn người phụ nữ trung niên, cũng bỏ vào túi.
Người phụ nữ trung niên:...
Khương Mật ôm đứa nhỏ đứng lên, một bộ chờ người phụ nữ trung niên, tiếp theo lại đưa đứa nhỏ cho Từ Nhạc Ninh: "Cô ôm, tay tôi mỏi.”
Từ Nhạc Ninh: "????" Vừa rồi còn có thể ôm Tiểu Tương Bao.
Người phụ nữ trung niên uống xong mấy ngụm nước ngọt, Khương Mật tiến tới bên cạnh nhìn: "Dì, dì trả chai nước ngọt lại đi. Tiền thế chấp dì giữ lại mua thức ăn. Nhanh lên, chúng cháu mau đến nhà dì!" Thấy người phụ nữ trung niên do dự, Khương Mật lòng đầy căm phẫn nói: "Nhanh lên, lát nữa sắp ăn cơm tối, hai đứa cháu hôm nay nhất định giúp dì giải quyết chuyện này, để dì sau này không bao giờ bị đánh nữa.”
Người phụ nữ trung niên do dự trong chớp mắt, đi vào đổi chai.
Khương Mật ôm Tiểu Tương Bao, kéo Từ Nhạc Ninh đẩy về phía trước, "Chạy!”
Từ Nhạc Ninh: "??????”
Khương Mật: "Bọn buôn người, chạy mau, chạy tới nơi đông người.”
Từ Nhạc Ninh vèo một cái vọt ra ngoài, Khương Mật theo sát phía sau, người phụ nữ trung niên kia chợt cảm thấy không ổn, nhanh chân đuổi theo, Khương Mật một tay khiêng Tiểu Tương Bao, một tay ném năm con cá về phía người phụ nữ trung niên, cô cao giọng hô to: "Mẹ, mẹ, kẻ bắt cóc tới rồi, kẻ bắt cóc cướp người bên đường, cứu mạng.”
Không ít phụ nữ nghiêng đầu nhìn, phàm là phụ nữ làm mẹ, ở trên đường nghe được có người gọi mẹ, sẽ theo bản năng nhìn tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Mật ôm Tiểu Tương Bao, chạy không đủ nhanh.
Mắt thấy người phụ nữ trung niên thò tay móc túi, cô rống: "Tên bắt cóc móc dao kìa.”
Từ Nhạc Ninh ôm đứa nhỏ mười cân (5kg) chạy như bay, cả đời cô ấy cũng chưa từng chạy nhanh như vậy! Eo không mỏi, chân cũng không đau, cô ấy cảm giác mình biến thành một con chim nhỏ nhẹ nhàng.
Người phụ nữ trung niên kia hận đến hàm răng cũng sắp cắn nát, trong túi bà ta có một con dao găm, lúc này hận không thể đâm chết con nhóc chết tiệt này.
Không ít người vây quanh ở bên cạnh chỉ trỏ, có vài người đàn ông nhìn chằm chằm bà ta, tựa như ngay sau đó sẽ đè bà ta lại.
Bà ta cũng không sợ, khóc lóc thảm thiết: "Cướp đứa nhỏ, hai người này cướp cháu nhà tôi, đó là cháu của tôi.”
Trong đám người có người nói: "Ai có thể nói rõ ai là kẻ buôn người? Đều bắt lại, đừng để cho kẻ buôn người chân chính chạy.”
“Bắt lấy hai tên buôn người kia.”
"Phía trước mới là bọn buôn người, bọn họ muốn ôm đứa nhỏ chạy, bắt bọn buôn người." Một người đàn ông mặc quân trang đội mũ quân nói.
Ông ta nhìn giống như là một quân nhân, ông ta đã mở miệng như thế, mọi người theo bản năng tin tưởng, vây tới hướng Khương Mật và Từ Nhạc Ninh.
Khương Mật đã sớm dự đoán được có người giúp đỡ, cô âm thầm ghi nhớ mấy người này, cô hô: "Bắt được tên buôn người có năm mươi đồng tiền thưởng! Gặp người có phần, bắt lấy người, cùng nhau bắt, cùng nhau đưa đến đường phố xử lý, tôi ôm đứa nhỏ đứng ở chỗ này không chạy nổi, mọi người yên tâm.”
Mọi người nhìn chằm chằm bọn họ, Khương Mật lại nói: "Tất cả người khả nghi cùng bắt lại, cùng đưa ra đường phố xử lý! Ai là bọn buôn người, thẩm vấn là sẽ biết. Đến lúc đó cùng chia năm mươi đồng tiền thưởng, không chừng còn có giấy khen thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro