Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Nữ Quân Y
Chương 30
Lâm A Luật
2024-08-19 07:35:40
Lời này đương nhiên là nói với Hoắc Ôn Nam. Anh còn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, vừa nhìn thấy cô thì đã bắt đầu nói những lời đó. Thế nào, giờ biết cô đến chỉ để băng bó vết thương cho anh, có thấy mất mặt không?
Nói xong, Ôn Túc Túc gật đầu với Đặng Tiến Bộ: "Được, đưa đây, đợi tôi quấn băng xong là có thể đưa cho anh ta mặc."
Gương mặt cô xinh xắn, đôi môi hồng hào hơi mím lại, trên mặt không có biểu cảm gì thừa thãi. Từ đầu đến cuối, cô thậm chí còn không liếc nhìn Hoắc Ôn Nam một cái, chỉ làm theo nhiệm vụ mà băng bó cho anh.
Động tác của cô thuần thục, ngón tay thon dài và linh hoạt, cầm cuộn băng quấn quanh vết thương đã được bôi thuốc của Hoắc Ôn Nam, nhanh chóng băng bó xong.
Băng bó gọn gàng, còn thắt một chiếc nơ xinh xắn.
Ánh mắt Hoắc Ôn Nam rơi vào đôi tay cô, những ngón tay trắng nõn, khiến người ta hoa mắt.
Anh vẫn chưa hoàn hồn, cảm thấy hơi khó tin. Theo tình hình hiện tại, thực ra Ôn Túc Túc không phải đến thăm anh vì biết anh bị thương, cô xuất hiện ở đây chỉ vì cô là y tá? Nhưng, cô trở thành y tá từ khi nào?
Đặng Tiến Bộ thấy tham mưu trưởng nhà mình tỉnh dậy thì rất mừng. Thấy Hoắc Ôn Nam nghi hoặc, biết anh vừa tỉnh dậy, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chắc nghi ngờ việc Ôn Túc Túc làm sao lại trở thành y tá.
Suy cho cùng, khi anh ta vừa nhìn thấy y tá mà Đại đội trưởng Chu gọi đến là Ôn Túc Túc, anh ta cũng giật mình, thậm chí còn tưởng rằng Ôn Túc Túc lại muốn giở trò gì với tham mưu trưởng.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, mặc dù Ôn Túc Túc luôn có ý đồ với tham mưu trưởng, nhưng không đến mức vô liêm sỉ mà ra tay với người bị thương...
Đặng Tiến Bộ phân tích trong lòng, đáp lại ánh mắt của Hoắc Ôn Nam.
Anh giải thích: "Tham mưu trưởng, đồng chí Ôn hiện tại là y tá của binh đoàn chúng ta, vết thương của anh là do cô ấy xử lý và bôi thuốc, sau khi anh hôn mê cô ấy còn chụp X-Quang cho anh, nói là để xem có tụ máu trong não hay không, may mà không sao."
Hoắc Ôn Nam: "..."
Nhìn thấy Hoắc Ôn Nam không chấp nhận được sự thật, Ôn Túc Túc bĩu môi, hừ lạnh trong lòng. Thật sự coi mình là miếng bánh ngon, ai cũng muốn nhào đến à?
Mặc dù anh đúng là đẹp trai thật, nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo lại rồi, không thèm nữa.
Sau khi băng bó xong vết thương, Ôn Túc Túc dặn dò với vẻ mặt vô cảm: "Vết thương không được dính nước, mỗi tối thay thuốc đúng giờ. Vết thương không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn phải chú ý xem có bị chấn động não hay không, xem có di chứng gì không, nếu không có gì thì nên nghỉ ngơi mấy ngày nay, tốt nhất là ở lại phòng y tế để theo dõi hai ngày. Nhưng nếu anh không muốn ở lại phòng y tế, cũng có thể về ký túc xá, chú ý thông gió phòng để tránh nhiễm trùng là được."
Nói xong, Ôn Túc Túc quay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn Hoắc Ôn Nam một cái.
Bởi vì cô được điều động đến phòng y tế làm y tá tạm thời, trung đoàn vẫn chưa cấp cho cô áo blouse trắng, chiếc áo cô mặc hôm qua là của y tá khác để lại ở phòng y tế, hơi bẩn, cô chưa kịp giặt, bây giờ vừa hay đi giặt.
…
Nhìn bóng lưng Ôn Túc Túc rời đi, Đặng Tiến Bộ do dự hỏi: "Tham mưu trưởng, chúng ta có nằm lại đây không?"
"Ở lại một ngày rồi tính." Hoắc Ôn Nam lên tiếng.
Lời Ôn Túc Túc nói cũng có lý, nếu cần kiểm tra thì phải nằm lại. Nhưng anh ở lại phòng y tế mấy ngày còn phải xem biểu hiện của Ôn Túc Túc.
Mặc dù vừa rồi cô không bám lấy anh như trước, nhưng anh không chắc đây có phải là nhất thời hay không, chỉ muốn đạt được sự tín nhiệm của anh, lấy lùi làm tiến. Dù sao thì, Ôn Túc Túc cũng có tiền án.
Nghĩ đến những chuyện Ôn Túc Túc đã làm trong nửa tháng qua để tiếp cận anh, Hoắc Ôn Nam lại cau mày, đầu anh dường như càng đau hơn.
Nói xong, Ôn Túc Túc gật đầu với Đặng Tiến Bộ: "Được, đưa đây, đợi tôi quấn băng xong là có thể đưa cho anh ta mặc."
Gương mặt cô xinh xắn, đôi môi hồng hào hơi mím lại, trên mặt không có biểu cảm gì thừa thãi. Từ đầu đến cuối, cô thậm chí còn không liếc nhìn Hoắc Ôn Nam một cái, chỉ làm theo nhiệm vụ mà băng bó cho anh.
Động tác của cô thuần thục, ngón tay thon dài và linh hoạt, cầm cuộn băng quấn quanh vết thương đã được bôi thuốc của Hoắc Ôn Nam, nhanh chóng băng bó xong.
Băng bó gọn gàng, còn thắt một chiếc nơ xinh xắn.
Ánh mắt Hoắc Ôn Nam rơi vào đôi tay cô, những ngón tay trắng nõn, khiến người ta hoa mắt.
Anh vẫn chưa hoàn hồn, cảm thấy hơi khó tin. Theo tình hình hiện tại, thực ra Ôn Túc Túc không phải đến thăm anh vì biết anh bị thương, cô xuất hiện ở đây chỉ vì cô là y tá? Nhưng, cô trở thành y tá từ khi nào?
Đặng Tiến Bộ thấy tham mưu trưởng nhà mình tỉnh dậy thì rất mừng. Thấy Hoắc Ôn Nam nghi hoặc, biết anh vừa tỉnh dậy, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chắc nghi ngờ việc Ôn Túc Túc làm sao lại trở thành y tá.
Suy cho cùng, khi anh ta vừa nhìn thấy y tá mà Đại đội trưởng Chu gọi đến là Ôn Túc Túc, anh ta cũng giật mình, thậm chí còn tưởng rằng Ôn Túc Túc lại muốn giở trò gì với tham mưu trưởng.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, mặc dù Ôn Túc Túc luôn có ý đồ với tham mưu trưởng, nhưng không đến mức vô liêm sỉ mà ra tay với người bị thương...
Đặng Tiến Bộ phân tích trong lòng, đáp lại ánh mắt của Hoắc Ôn Nam.
Anh giải thích: "Tham mưu trưởng, đồng chí Ôn hiện tại là y tá của binh đoàn chúng ta, vết thương của anh là do cô ấy xử lý và bôi thuốc, sau khi anh hôn mê cô ấy còn chụp X-Quang cho anh, nói là để xem có tụ máu trong não hay không, may mà không sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Ôn Nam: "..."
Nhìn thấy Hoắc Ôn Nam không chấp nhận được sự thật, Ôn Túc Túc bĩu môi, hừ lạnh trong lòng. Thật sự coi mình là miếng bánh ngon, ai cũng muốn nhào đến à?
Mặc dù anh đúng là đẹp trai thật, nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo lại rồi, không thèm nữa.
Sau khi băng bó xong vết thương, Ôn Túc Túc dặn dò với vẻ mặt vô cảm: "Vết thương không được dính nước, mỗi tối thay thuốc đúng giờ. Vết thương không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn phải chú ý xem có bị chấn động não hay không, xem có di chứng gì không, nếu không có gì thì nên nghỉ ngơi mấy ngày nay, tốt nhất là ở lại phòng y tế để theo dõi hai ngày. Nhưng nếu anh không muốn ở lại phòng y tế, cũng có thể về ký túc xá, chú ý thông gió phòng để tránh nhiễm trùng là được."
Nói xong, Ôn Túc Túc quay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn Hoắc Ôn Nam một cái.
Bởi vì cô được điều động đến phòng y tế làm y tá tạm thời, trung đoàn vẫn chưa cấp cho cô áo blouse trắng, chiếc áo cô mặc hôm qua là của y tá khác để lại ở phòng y tế, hơi bẩn, cô chưa kịp giặt, bây giờ vừa hay đi giặt.
…
Nhìn bóng lưng Ôn Túc Túc rời đi, Đặng Tiến Bộ do dự hỏi: "Tham mưu trưởng, chúng ta có nằm lại đây không?"
"Ở lại một ngày rồi tính." Hoắc Ôn Nam lên tiếng.
Lời Ôn Túc Túc nói cũng có lý, nếu cần kiểm tra thì phải nằm lại. Nhưng anh ở lại phòng y tế mấy ngày còn phải xem biểu hiện của Ôn Túc Túc.
Mặc dù vừa rồi cô không bám lấy anh như trước, nhưng anh không chắc đây có phải là nhất thời hay không, chỉ muốn đạt được sự tín nhiệm của anh, lấy lùi làm tiến. Dù sao thì, Ôn Túc Túc cũng có tiền án.
Nghĩ đến những chuyện Ôn Túc Túc đã làm trong nửa tháng qua để tiếp cận anh, Hoắc Ôn Nam lại cau mày, đầu anh dường như càng đau hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro