Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Tiểu Quả Phụ Ở Đại Tạp Viện
Cuộc Sống Ngắn Ngủi
Hương Tô Lật
2024-10-18 06:18:05
"Tới đây tới đây."
Mấy người mới vừa rồi còn mang tâm tình đứng xem náo nhiệt lập tức chạy nhanh tới, ba chân bốn cẳng chuyển người lên trên xe đẩy.
Xe đẩy bằng tay có vài phần xóc nảy, khiến Thanh Dư cảm thấy choáng váng, lúc tỉnh lúc mê, nhưng bên tai cô vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc gọi "mẹ"...
Cuối cùng, sức lực cô không thể chống đỡ nổi nữa, ngất đi.
Thanh Dư nằm mơ.
Cô mơ về cuộc sống ngắn ngủi của một cô gái khác.
Cô gái đó tên là Trần Thanh Dư, tuổi nhỏ mất mẹ, mẹ ruột vừa qua đời không tới một tháng, cha ruột đã cưới người mới vào cửa.
Không chỉ có một chị kế, mẹ kế còn liên tiếp sinh cho cô ba em trai, trở thành "công thần" trong nhà. Từ đó về sau, cô gái nhỏ trải qua những ngày ăn còn ít hơn gà, làm còn nhiều hơn trâu.
Ở trong cái nhà đó, cô ấy chỉ là một kẻ dư thừa.
Cũng may là ông bà ngoại cô ấy coi như có chút khả năng, lén lút trợ cấp cho Trần Thanh Dư, kiên trì bỏ tiền cho Trần Thanh Dư tới trường, cuối cùng cũng cho thời thơ ấu của cô bé ấy có thêm vài phần an ủi.
Nhưng cô bé vừa mới lên cấp hai, người cậu vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ấy, bởi vì thấy việc nghĩa, hăng hái giúp đỡ mà qua đời.
Cậu còn chưa lập gia đình, nhà bọn họ không còn trụ cột nữa, chỉ còn lại ông bà ngoại.
May mắn hai ông bà vẫn còn chút của cải, cuộc sống coi như vẫn ổn.
Chỉ là vận mệnh luôn tra tấn người.
Vài năm trước, Thanh Dư vừa trưởng thành, mọi thứ vốn đang đi theo chiều hướng tốt đẹp thì nhà cô ấy lại xảy ra chuyện.
Bởi vì ông ngoại cô ấy từng được đi du học, nên bị tố cáo, vì không liên lụy Thanh Dư, nên hai người già tự sát.
Trần Thanh Dư mất đi hai người thân duy nhất quan tâm cô, từ đó về sau, cuộc sống của Thanh Dư càng thêm khó khăn.
Ở nhà cô ấy vốn đã là đồ chướng mắt, sau chuyện này cha Trần và mẹ kế càng thêm chướng mắt cô ấy hơn.
Nhờ có mẹ kế ở sau lưng thổi gió, cha Trần bèn báo danh cho con gái xuống nông thôn.
Đại khái, đây chính là một lần dũng cảm duy nhất của Trần Thanh Dư, cô ấy trộm hộ khẩu, đi tìm người bạn trung học vẫn luôn có cảm tình tốt với mình - Lâm Tuấn Văn.
Hai người lén lút ra phố, viết thư giới thiệu, kết hôn.
Lâm Tuấn Văn cùng Trần Thanh Dư là bạn cấp hai, hai người ở trường học đều là những đứa nhỏ đáng thương.
Trần Thanh Dư là cha không thương mẹ không yêu, còn Lâm Tuấn Văn lại không có cha, là mẹ ở góa chăm sóc, cuộc sống cũng gian khổ.
Bọn họ đều không có bạn học thân thiết nào khác, hai người là người bạn duy nhất của đối phương.
Lần này Lâm Tuấn Văn kết hôn với Trần Thanh Dư không chút do dự, cũng là điều táo bạo hiếm khi anh từng làm.
Nhưng cũng chính vì vậy mà mẹ Lâm Tuấn Văn - bà Triệu hận người con dâu Trần Thanh Dư này thấu xương.
Trần Thanh Dư gả tới nửa năm thì có thai, sau đó lại sinh ra một đôi long phượng thai, thế nhưng cũng không nhận được sự ưu ái từ bà Triệu.
Bà ta không đánh thì mắng, mở miệng là "sao chổi", mở miệng là "con đĩ".
Nhưng Lâm Tuấn Văn lại đối xử rất tốt với Trần Thanh Dư, cũng rất che chở cho cô ấy.
Cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng tuy gian khổ nhưng lại rất hòa thuận.
Ngày trôi qua vốn đang tốt đẹp êm đềm, nhưng ai có thể ngờ…
Mấy người mới vừa rồi còn mang tâm tình đứng xem náo nhiệt lập tức chạy nhanh tới, ba chân bốn cẳng chuyển người lên trên xe đẩy.
Xe đẩy bằng tay có vài phần xóc nảy, khiến Thanh Dư cảm thấy choáng váng, lúc tỉnh lúc mê, nhưng bên tai cô vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc gọi "mẹ"...
Cuối cùng, sức lực cô không thể chống đỡ nổi nữa, ngất đi.
Thanh Dư nằm mơ.
Cô mơ về cuộc sống ngắn ngủi của một cô gái khác.
Cô gái đó tên là Trần Thanh Dư, tuổi nhỏ mất mẹ, mẹ ruột vừa qua đời không tới một tháng, cha ruột đã cưới người mới vào cửa.
Không chỉ có một chị kế, mẹ kế còn liên tiếp sinh cho cô ba em trai, trở thành "công thần" trong nhà. Từ đó về sau, cô gái nhỏ trải qua những ngày ăn còn ít hơn gà, làm còn nhiều hơn trâu.
Ở trong cái nhà đó, cô ấy chỉ là một kẻ dư thừa.
Cũng may là ông bà ngoại cô ấy coi như có chút khả năng, lén lút trợ cấp cho Trần Thanh Dư, kiên trì bỏ tiền cho Trần Thanh Dư tới trường, cuối cùng cũng cho thời thơ ấu của cô bé ấy có thêm vài phần an ủi.
Nhưng cô bé vừa mới lên cấp hai, người cậu vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ấy, bởi vì thấy việc nghĩa, hăng hái giúp đỡ mà qua đời.
Cậu còn chưa lập gia đình, nhà bọn họ không còn trụ cột nữa, chỉ còn lại ông bà ngoại.
May mắn hai ông bà vẫn còn chút của cải, cuộc sống coi như vẫn ổn.
Chỉ là vận mệnh luôn tra tấn người.
Vài năm trước, Thanh Dư vừa trưởng thành, mọi thứ vốn đang đi theo chiều hướng tốt đẹp thì nhà cô ấy lại xảy ra chuyện.
Bởi vì ông ngoại cô ấy từng được đi du học, nên bị tố cáo, vì không liên lụy Thanh Dư, nên hai người già tự sát.
Trần Thanh Dư mất đi hai người thân duy nhất quan tâm cô, từ đó về sau, cuộc sống của Thanh Dư càng thêm khó khăn.
Ở nhà cô ấy vốn đã là đồ chướng mắt, sau chuyện này cha Trần và mẹ kế càng thêm chướng mắt cô ấy hơn.
Nhờ có mẹ kế ở sau lưng thổi gió, cha Trần bèn báo danh cho con gái xuống nông thôn.
Đại khái, đây chính là một lần dũng cảm duy nhất của Trần Thanh Dư, cô ấy trộm hộ khẩu, đi tìm người bạn trung học vẫn luôn có cảm tình tốt với mình - Lâm Tuấn Văn.
Hai người lén lút ra phố, viết thư giới thiệu, kết hôn.
Lâm Tuấn Văn cùng Trần Thanh Dư là bạn cấp hai, hai người ở trường học đều là những đứa nhỏ đáng thương.
Trần Thanh Dư là cha không thương mẹ không yêu, còn Lâm Tuấn Văn lại không có cha, là mẹ ở góa chăm sóc, cuộc sống cũng gian khổ.
Bọn họ đều không có bạn học thân thiết nào khác, hai người là người bạn duy nhất của đối phương.
Lần này Lâm Tuấn Văn kết hôn với Trần Thanh Dư không chút do dự, cũng là điều táo bạo hiếm khi anh từng làm.
Nhưng cũng chính vì vậy mà mẹ Lâm Tuấn Văn - bà Triệu hận người con dâu Trần Thanh Dư này thấu xương.
Trần Thanh Dư gả tới nửa năm thì có thai, sau đó lại sinh ra một đôi long phượng thai, thế nhưng cũng không nhận được sự ưu ái từ bà Triệu.
Bà ta không đánh thì mắng, mở miệng là "sao chổi", mở miệng là "con đĩ".
Nhưng Lâm Tuấn Văn lại đối xử rất tốt với Trần Thanh Dư, cũng rất che chở cho cô ấy.
Cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng tuy gian khổ nhưng lại rất hòa thuận.
Ngày trôi qua vốn đang tốt đẹp êm đềm, nhưng ai có thể ngờ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro