Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Tiểu Quả Phụ Ở Đại Tạp Viện
Mưu Tính (2)
Hương Tô Lật
2024-10-18 06:18:05
Vẫn còn thở!!!
Người vẫn còn thở!
Nhưng người có thở thì sao lại không gọi được?
Mã Chính Nghĩa: "Lão Từ, lão Từ... lão Từ, ông tỉnh lại đi."
Ông ta gọi mấy tiếng, không ai trả lời nhưng lúc này Mã Chính Nghĩa không còn sợ như vậy nữa.
Ông ta nói lớn: "Mọi người yên tâm! Người vẫn còn sống!"
Lúc này cũng trách Sử Trân Hương và Tiểu Tam Tử nhà họ Từ, ông ta cau mày trách móc: "Các người khóc lóc như vậy có ích gì, mau đưa đến bệnh viện đi! Người vẫn còn sống!"
Ông ta hét về phía sân: "Nhanh đi sang đại viện bên cạnh mượn một chiếc xe đẩy."
"Aiz..."
Từng người từng người đều không nhúc nhích.
Mã Chính Nghĩa thầm chửi rủa, chỉ đích danh: "Lão Viên, ông có mặt mũi, ông sang bên cạnh mượn một chiếc xe đẩy, người vẫn còn sống, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện."
Viên Hạo Dân: "Được, tôi đi ngay đây."
Hạt châu trên bàn tính, không lay thì không động.
Viên Hạo Dân nhanh chóng đi ra ngoài, Mã Chính Nghĩa lại nói: "Lão Từ ngất đi từ lúc nào?"
Sử Trân Hương khóc nức nở: "Không biết nữa, tối qua lúc ngủ vẫn còn bình thường, ai ngờ hôm nay lại không gọi được, nếu ông ấy xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao! Tôi phải làm sao đây! Bạn già ơi..."
Mã Chính Nghĩa: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng vô ích, bà mặc quần áo cho lão Từ đi."
"Ông Mã, không thể tùy tiện động vào chứ?"
Cậu con trai út của Từ Cao Minh, Tiểu Tam Tử nhà họ Từ nói: "Cũng không biết tình huống của ba tôi là thế nào, vẫn là đừng tùy tiện động vào... ôi chết tiệt!"
Anh ta lắp bắp: "Ba tôi, chân ba tôi sao lại sưng to như vậy?"
Nếu không phải vén một góc chăn lên thì vẫn chưa phát hiện ra.
Lý Trường Xuyên đang hóng hớt: "À đúng rồi, hôm qua lão Từ còn nói có người giẫm lên..."
"Má ơi, bị giẫm nặng như vậy? Không phải là đau đến hôn mê rồi sao?"
"Có thể lắm!"
Tất cả mọi người dán hết lên cửa sổ, chăm chú nhìn, chậc chậc tặc lưỡi.
Bà Triệu dí sát mặt lên cửa kính, nhìn cái chân sưng thành móng heo, nhe răng nhếch mép. Nhìn như vậy, con điên cũng không tính là xuống tay tàn nhẫn với bà ta, đánh bà ta nhiều thế mà vết thương nặng cũng không như vậy. Đây chính là bị đạp một cú.
Giẫm một cú liền khiến cho Từ Cao Minh biến thành như vậy?
Không hổ là con điên.
Bà Triệu âm thầm sung sướng trong lòng.
Để xem Từ Cao Minh lừa bịp công việc của nhà bà ta còn giẫm đạp lên danh tiếng của nhà họ, lúc này thì hay rồi, lão già lừa đảo mất mặt xấu hổ, phủi phui! Bà Triệu càng nghĩ càng thấy vui, chỉ muốn đi mua rượu về nhà uống một chén.
Bà ta lơ đãng quay đầu lại, liền thấy Trần Thanh Dư xinh đẹp lung linh đứng ở cửa, mặc dù nhìn chật vật, nhưng mà ánh mắt vẫn trừng trừng.
"Á! " Bà ta sợ hết hồn.
Con quỷ nhỏ này buổi tối giả thần giả quỷ cũng không cần hóa trang!
Đúng là thứ xúi quẩy!
Trong lòng bà Triệu thầm chửi má nó, nhưng mà cũng không dám cứng đối cứng với con khốn này, bà ta bĩu môi, vừa ngó nghiêng hóng hớt, đừng thấy buổi sáng cũng chính là giờ ăn sáng đi làm đi học, tuy bận rộn vô cùng nhưng lúc này cũng không có một ai vội vàng, tất cả đều ở đây hóng hớt hết cả rồi.
Khi Viên Hạo Dân mượn xe đẩy tay trở lại, Mã Chính Nghĩa: "Mấy cậu đến giúp đỡ một tay khiêng người ta lên xe, hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau."
Lúc này ngược lại là có người giúp đỡ, suy cho cùng nhân duyên của gia đình Từ Cao Minh vẫn rất tốt, chứ không giống như bà Triệu một câu không hợp liền chửi người ta, mấy thanh niên tập hợp lại thành hàng khiêng người đặt lên xe đẩy nhỏ.
Mã Chính Nghĩa: "Chị dâu, nhanh chóng cùng Tiểu Tam Tử đưa người đến bệnh viện sao, người nào không đi làm cũng đi theo giúp một ta. Lão Từ là người phúc hậu, mọi người giúp đỡ nhau đi."
"Tôi rảnh, để tôi đi. " Thạch Sơn, chồng chị Phạm lên tiếng.
"Tôi cũng vậy, đi thôi."
Mã Chính Nghĩa đếm thấy có ba đến năm người cũng đồng ý, gật đầu: "Vậy thì làm phiền mọi người, tôi còn phải đi làm, thật sự không thể đi cùng, nhưng mà có chị Sử, có Tiểu Tam Tử, bọn họ có thể quyết định."
Sử Trân Hương: "Ơ? Ông không đi sao?"
Bà ta bối rối, nói: "Tôi chỉ là phụ nữ đâu có biết nhiều việc như vậy? Ông Mã, ông là người quản lý đại viện chúng tôi mà, dù có thế nào ông không thể mặc kệ tôi không lo chứ."
Mã Chính Cghĩa khó xử: "Hôm nay tôi còn phải mang vợ Tuấn Văn đến nhà máy báo cáo, lại nói tôi cũng không có xin nghỉ phép... Chị dâu, có Tiểu Tam Tử nhà chị ở đây, anh ta cũng là đàn ông trưởng thành rồi. Có thể đứng ra làm chủ cho nhà bà. Có anh ta ở đây, tôi có đi hay không cũng không sao cả. Suy cho cùng tôi cũng không thể quyết định việc nhà bà được."
"Tiểu Tam Tử nhà tôi vẫn còn nhỏ..."
Nghe đến đây, bà Triệu không vui, lớn tiếng ngắt lời: "Con trai nhà bà đã hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn là trẻ con sao? Nhà ai có đứa trẻ nào lớn thế? Tiểu Gia Tiểu Viên nhà tôi mới gọi là trẻ con. Tôi nói cho Sử Trân Hương bà biết này, hôm nay Mã Chính Nghĩa phải đưa tôi đến nhà máy báo danh, hai vợ chồng các người đừng hòng phá đám. Tôi Triệu Đại Nha nói, hôm nay Mã Chính Nghĩa chắc chắn phải đi làm, không ai được giữ ông ta lại! Không một ai!"
Người vẫn còn thở!
Nhưng người có thở thì sao lại không gọi được?
Mã Chính Nghĩa: "Lão Từ, lão Từ... lão Từ, ông tỉnh lại đi."
Ông ta gọi mấy tiếng, không ai trả lời nhưng lúc này Mã Chính Nghĩa không còn sợ như vậy nữa.
Ông ta nói lớn: "Mọi người yên tâm! Người vẫn còn sống!"
Lúc này cũng trách Sử Trân Hương và Tiểu Tam Tử nhà họ Từ, ông ta cau mày trách móc: "Các người khóc lóc như vậy có ích gì, mau đưa đến bệnh viện đi! Người vẫn còn sống!"
Ông ta hét về phía sân: "Nhanh đi sang đại viện bên cạnh mượn một chiếc xe đẩy."
"Aiz..."
Từng người từng người đều không nhúc nhích.
Mã Chính Nghĩa thầm chửi rủa, chỉ đích danh: "Lão Viên, ông có mặt mũi, ông sang bên cạnh mượn một chiếc xe đẩy, người vẫn còn sống, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện."
Viên Hạo Dân: "Được, tôi đi ngay đây."
Hạt châu trên bàn tính, không lay thì không động.
Viên Hạo Dân nhanh chóng đi ra ngoài, Mã Chính Nghĩa lại nói: "Lão Từ ngất đi từ lúc nào?"
Sử Trân Hương khóc nức nở: "Không biết nữa, tối qua lúc ngủ vẫn còn bình thường, ai ngờ hôm nay lại không gọi được, nếu ông ấy xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao! Tôi phải làm sao đây! Bạn già ơi..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mã Chính Nghĩa: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng vô ích, bà mặc quần áo cho lão Từ đi."
"Ông Mã, không thể tùy tiện động vào chứ?"
Cậu con trai út của Từ Cao Minh, Tiểu Tam Tử nhà họ Từ nói: "Cũng không biết tình huống của ba tôi là thế nào, vẫn là đừng tùy tiện động vào... ôi chết tiệt!"
Anh ta lắp bắp: "Ba tôi, chân ba tôi sao lại sưng to như vậy?"
Nếu không phải vén một góc chăn lên thì vẫn chưa phát hiện ra.
Lý Trường Xuyên đang hóng hớt: "À đúng rồi, hôm qua lão Từ còn nói có người giẫm lên..."
"Má ơi, bị giẫm nặng như vậy? Không phải là đau đến hôn mê rồi sao?"
"Có thể lắm!"
Tất cả mọi người dán hết lên cửa sổ, chăm chú nhìn, chậc chậc tặc lưỡi.
Bà Triệu dí sát mặt lên cửa kính, nhìn cái chân sưng thành móng heo, nhe răng nhếch mép. Nhìn như vậy, con điên cũng không tính là xuống tay tàn nhẫn với bà ta, đánh bà ta nhiều thế mà vết thương nặng cũng không như vậy. Đây chính là bị đạp một cú.
Giẫm một cú liền khiến cho Từ Cao Minh biến thành như vậy?
Không hổ là con điên.
Bà Triệu âm thầm sung sướng trong lòng.
Để xem Từ Cao Minh lừa bịp công việc của nhà bà ta còn giẫm đạp lên danh tiếng của nhà họ, lúc này thì hay rồi, lão già lừa đảo mất mặt xấu hổ, phủi phui! Bà Triệu càng nghĩ càng thấy vui, chỉ muốn đi mua rượu về nhà uống một chén.
Bà ta lơ đãng quay đầu lại, liền thấy Trần Thanh Dư xinh đẹp lung linh đứng ở cửa, mặc dù nhìn chật vật, nhưng mà ánh mắt vẫn trừng trừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Á! " Bà ta sợ hết hồn.
Con quỷ nhỏ này buổi tối giả thần giả quỷ cũng không cần hóa trang!
Đúng là thứ xúi quẩy!
Trong lòng bà Triệu thầm chửi má nó, nhưng mà cũng không dám cứng đối cứng với con khốn này, bà ta bĩu môi, vừa ngó nghiêng hóng hớt, đừng thấy buổi sáng cũng chính là giờ ăn sáng đi làm đi học, tuy bận rộn vô cùng nhưng lúc này cũng không có một ai vội vàng, tất cả đều ở đây hóng hớt hết cả rồi.
Khi Viên Hạo Dân mượn xe đẩy tay trở lại, Mã Chính Nghĩa: "Mấy cậu đến giúp đỡ một tay khiêng người ta lên xe, hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau."
Lúc này ngược lại là có người giúp đỡ, suy cho cùng nhân duyên của gia đình Từ Cao Minh vẫn rất tốt, chứ không giống như bà Triệu một câu không hợp liền chửi người ta, mấy thanh niên tập hợp lại thành hàng khiêng người đặt lên xe đẩy nhỏ.
Mã Chính Nghĩa: "Chị dâu, nhanh chóng cùng Tiểu Tam Tử đưa người đến bệnh viện sao, người nào không đi làm cũng đi theo giúp một ta. Lão Từ là người phúc hậu, mọi người giúp đỡ nhau đi."
"Tôi rảnh, để tôi đi. " Thạch Sơn, chồng chị Phạm lên tiếng.
"Tôi cũng vậy, đi thôi."
Mã Chính Nghĩa đếm thấy có ba đến năm người cũng đồng ý, gật đầu: "Vậy thì làm phiền mọi người, tôi còn phải đi làm, thật sự không thể đi cùng, nhưng mà có chị Sử, có Tiểu Tam Tử, bọn họ có thể quyết định."
Sử Trân Hương: "Ơ? Ông không đi sao?"
Bà ta bối rối, nói: "Tôi chỉ là phụ nữ đâu có biết nhiều việc như vậy? Ông Mã, ông là người quản lý đại viện chúng tôi mà, dù có thế nào ông không thể mặc kệ tôi không lo chứ."
Mã Chính Cghĩa khó xử: "Hôm nay tôi còn phải mang vợ Tuấn Văn đến nhà máy báo cáo, lại nói tôi cũng không có xin nghỉ phép... Chị dâu, có Tiểu Tam Tử nhà chị ở đây, anh ta cũng là đàn ông trưởng thành rồi. Có thể đứng ra làm chủ cho nhà bà. Có anh ta ở đây, tôi có đi hay không cũng không sao cả. Suy cho cùng tôi cũng không thể quyết định việc nhà bà được."
"Tiểu Tam Tử nhà tôi vẫn còn nhỏ..."
Nghe đến đây, bà Triệu không vui, lớn tiếng ngắt lời: "Con trai nhà bà đã hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn là trẻ con sao? Nhà ai có đứa trẻ nào lớn thế? Tiểu Gia Tiểu Viên nhà tôi mới gọi là trẻ con. Tôi nói cho Sử Trân Hương bà biết này, hôm nay Mã Chính Nghĩa phải đưa tôi đến nhà máy báo danh, hai vợ chồng các người đừng hòng phá đám. Tôi Triệu Đại Nha nói, hôm nay Mã Chính Nghĩa chắc chắn phải đi làm, không ai được giữ ông ta lại! Không một ai!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro