Thập Niên 70: Cuộc Sống Gia Đình Của Cô Nàng Yêu Kiều
Chương 48
Lâm A Luật
2024-08-17 22:18:34
“Đây, đó là chiếc váy này. Em thấy nó như thế nào? Không tệ lắm phải không? Cái này là do thím Lai làm, chị đã so sánh hai cái, vì vậy chị có thể nói rằng tay nghề của chị Phương Hoa rất tốt.”
Đặt hai chiếc váy lại với nhau, và chiếc váy do chị Phương Hoa làm được trang trí với thiết kế hoa sen viền lá nhìn trong sáng vui tươi, đường nét ngay ngắn gọn gàng, còn chiếc do thím Lai làm thì không bằng chị Phương Hoa cả về kiểu dáng và đường nét.
Ngay cả Khương Tuệ Tuệ, một người ngoài nghề, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết cô nên tìm ai để làm việc đó.
Cô cười: “Được rồi, em đã biết nên tìm ai rồi chị dâu, vậy em đến tiệm may nhà họ Tạ trước, nếu mẹ hỏi, chị có thể nói với mẹ hộ em.”
“Được rồi, trời tối rồi, em mang theo cái đèn pin đi theo, đỡ cho không nhìn thấy đường." Lý Tú Cầm lại giải thích một tiếng.
“Được rồi, em biết rồi.” Khương Tuệ Tuệ nói xong liền rời đi, trước khi đi còn nhớ tới kẹo trái cây trong túi mình, bốc một nắm đặt lên bàn: “Chị dâu, chị đút cho Nữu Nữu ăn đi.”
.............
Thợ may Tạ sống ở phía nam xã Nguyệt Phượng Loan, từ nhà họ Khương đi bộ đến cần mất khoảng hai mươi phút.
Khi cô đến nhà thợ may Tạ, tình cờ có người đến gây rối.
Hai tay Trương Cúc Hoa chống nạnh, vẻ mặt hằn học, trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Tạ Phương Hoa, cô là đứa trẻ đen đủi, xã chúng ta ai lại chịu đến chỗ này may quần áo chứ? Tôi đến đây để xem cô nói như thế nào? Làm sao quần áo của tôi có thể biến thành như thế này, làm sao tôi có thể mặc nó ra ngoài đây? Nói cho tôi biết, cô định làm gì với chuyện này!"
Không đợi Tạ Phương Hoa trả lời, bà ta đã đập bàn một cái: "Làm ra như vậy không có khả năng tôi đền tiền cho cô, không những vậy cô phải đền vải lại cho tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ để cô yên, nhất định phải kéo cô đi!"
Tuy là nói vậy, nhưng tay bà ta lại gắt gao nắm chặt bộ quần áo, không nỡ buông tay ra.
Sắc mặt Tạ Phương Hoa trầm xuống, trầm giọng biện hộ: "Nhưng tôi rõ ràng là làm theo yêu cầu của thím, làm sao có thể sai lầm được? Đó là lúc ấy thím nói với tôi, bằng không thì như vậy, thím nói xem quần áo có vấn đề ở chỗ nào, quần áo của thím để lại ở chỗ này đi, tôi sửa lại giúp có được không?"
Thanh âm Tạ Phương Hoa rất ôn nhu, nhưng trong tình huống này, càng ôn nhu lại càng có vẻ dễ bị bắt nạt.
Đặc biệt là khi đối mặt với Trương Cúc Hoa, một kẻ hay bắt nạt và thích lợi dụng người khác.
Nghe Tạ Phương Hoa nói xong, thay vì trả lại quần áo, bà ta càng nắm chặt quần áo hơn, mắng: "Đổi? Đổi cái gì? Làm bậy bạ như vậy, còn dám kêu tôi đổi hay sao? Dù sao hôm nay tôi vẫn nói những lời này, hoặc là cô trả lại tiền vải và tiền đặt cọc mà tôi đã đưa cho cô trước đó, hoặc là tôi sẽ đập chỗ này của cô thành từng mảnh!”
Lúc này, Khương Tuệ Tuệ mới hiểu rằng cảnh tượng trước mặt cô rốt cuộc là ra sao, không phải Trương Cúc Hoa thấy Tạ Phương Hoa là người dễ bắt nạt nên cố tình đến đây tìm phiền phức hay sao?
Khi nói về bộ quần áo tồi tàn của Tạ Phương Hoa, bà ta nắm chặt chúng hơn bất cứ thứ gì khác, nói trắng ra là bà ta muốn lấy cả quần áo và tiền bồi thường.
Khương Tuệ Tuệ đặt bàn tay mềm mại lên môi và ho nhẹ: "Khụ, đây không phải là thím hai của tôi sao? Thím đến đây để may quần áo sao?"
Đặt hai chiếc váy lại với nhau, và chiếc váy do chị Phương Hoa làm được trang trí với thiết kế hoa sen viền lá nhìn trong sáng vui tươi, đường nét ngay ngắn gọn gàng, còn chiếc do thím Lai làm thì không bằng chị Phương Hoa cả về kiểu dáng và đường nét.
Ngay cả Khương Tuệ Tuệ, một người ngoài nghề, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết cô nên tìm ai để làm việc đó.
Cô cười: “Được rồi, em đã biết nên tìm ai rồi chị dâu, vậy em đến tiệm may nhà họ Tạ trước, nếu mẹ hỏi, chị có thể nói với mẹ hộ em.”
“Được rồi, trời tối rồi, em mang theo cái đèn pin đi theo, đỡ cho không nhìn thấy đường." Lý Tú Cầm lại giải thích một tiếng.
“Được rồi, em biết rồi.” Khương Tuệ Tuệ nói xong liền rời đi, trước khi đi còn nhớ tới kẹo trái cây trong túi mình, bốc một nắm đặt lên bàn: “Chị dâu, chị đút cho Nữu Nữu ăn đi.”
.............
Thợ may Tạ sống ở phía nam xã Nguyệt Phượng Loan, từ nhà họ Khương đi bộ đến cần mất khoảng hai mươi phút.
Khi cô đến nhà thợ may Tạ, tình cờ có người đến gây rối.
Hai tay Trương Cúc Hoa chống nạnh, vẻ mặt hằn học, trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Tạ Phương Hoa, cô là đứa trẻ đen đủi, xã chúng ta ai lại chịu đến chỗ này may quần áo chứ? Tôi đến đây để xem cô nói như thế nào? Làm sao quần áo của tôi có thể biến thành như thế này, làm sao tôi có thể mặc nó ra ngoài đây? Nói cho tôi biết, cô định làm gì với chuyện này!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi Tạ Phương Hoa trả lời, bà ta đã đập bàn một cái: "Làm ra như vậy không có khả năng tôi đền tiền cho cô, không những vậy cô phải đền vải lại cho tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ để cô yên, nhất định phải kéo cô đi!"
Tuy là nói vậy, nhưng tay bà ta lại gắt gao nắm chặt bộ quần áo, không nỡ buông tay ra.
Sắc mặt Tạ Phương Hoa trầm xuống, trầm giọng biện hộ: "Nhưng tôi rõ ràng là làm theo yêu cầu của thím, làm sao có thể sai lầm được? Đó là lúc ấy thím nói với tôi, bằng không thì như vậy, thím nói xem quần áo có vấn đề ở chỗ nào, quần áo của thím để lại ở chỗ này đi, tôi sửa lại giúp có được không?"
Thanh âm Tạ Phương Hoa rất ôn nhu, nhưng trong tình huống này, càng ôn nhu lại càng có vẻ dễ bị bắt nạt.
Đặc biệt là khi đối mặt với Trương Cúc Hoa, một kẻ hay bắt nạt và thích lợi dụng người khác.
Nghe Tạ Phương Hoa nói xong, thay vì trả lại quần áo, bà ta càng nắm chặt quần áo hơn, mắng: "Đổi? Đổi cái gì? Làm bậy bạ như vậy, còn dám kêu tôi đổi hay sao? Dù sao hôm nay tôi vẫn nói những lời này, hoặc là cô trả lại tiền vải và tiền đặt cọc mà tôi đã đưa cho cô trước đó, hoặc là tôi sẽ đập chỗ này của cô thành từng mảnh!”
Lúc này, Khương Tuệ Tuệ mới hiểu rằng cảnh tượng trước mặt cô rốt cuộc là ra sao, không phải Trương Cúc Hoa thấy Tạ Phương Hoa là người dễ bắt nạt nên cố tình đến đây tìm phiền phức hay sao?
Khi nói về bộ quần áo tồi tàn của Tạ Phương Hoa, bà ta nắm chặt chúng hơn bất cứ thứ gì khác, nói trắng ra là bà ta muốn lấy cả quần áo và tiền bồi thường.
Khương Tuệ Tuệ đặt bàn tay mềm mại lên môi và ho nhẹ: "Khụ, đây không phải là thím hai của tôi sao? Thím đến đây để may quần áo sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro