Chương 585
Lâm A Luật
2024-08-07 12:08:21
Thời điểm Lâm Thường Hải đi, có đưa chìa khóa cho dì Phương giữ giúp, dì Phương biết năm nay bọn họ sẽ về ăn tết, mấy ngày trước đó đã vệ sinh trong nhà một lần, thu dọn trong nhà rất sạch sẽ, ngay cả đồ gia cụ, ngăn tủ gì đó cũng đã cọ rửa qua, thừa dịp mấy ngày hôm trước có ánh nắng, còn đem chăn bông trong nhà lấy ra phơi, đệm chăn cũng đã rửa sạch sẽ phơi khô.
Nếu làm vậy, khi bọn họ dùng chăn sẽ thoải mái hơn một ít, ấm áp một chút, nếu không làm, sẽ cảm thấy có chút ẩm ướt, mùi cũng không dễ ngửi.
Cất gọn hành lý, cũng chưa thu dọn, chờ từ nhà dì Phương trở về lại thu dọn.
Lâm Đào bảo Lý Thành Hề lấy đồ vật mà bọn họ chuẩn bị cho dì Phương, liền cùng nhau ra cửa.
Bọn họ xuất hiện, dẫn tới không ít người trong thôn nhiệt tình dò hỏi. Nhiều năm trôi qua, mọi người như đã quên mất thân phận ‘quan tài tử’ của Lâm Đào, nhìn thấy Lâm Đào thì phản ứng đầu tiên không phải trốn tránh, mà là chủ động cùng cô chào hỏi.
“Lâm Đào à, đã trở lại, đã nhiều năm không gặp, sao lại có cảm giác cô cũng không có gì thay đổi vậy.”
“Đúng vậy, hình như càng sống càng trẻ ra. Ai u, đúng là mệnh tốt, thôn Đào Hoa chúng ta chỉ có cô là mệnh tốt nhất. Nha, đây là con gái cô à, lớn lên cũng thật đẹp mắt, rất giống cô đó.”
“Đây là Lý đoàn trưởng nhà cô sao……”
“Lý đoàn trưởng cái gì, lần trước Phương Mẫn không phải đã nói rồi sao, người ta hiện tại đã thăng chức lữ trưởng. Đoàn trưởng là chức quan mấy năm trước của người ta.”
Lúc trước ở Đào Hoa thôn, mọi người thấy Lâm Đào, nhìn bên ngoài nói tốt ra sao thì đều ngầm cảm thấy cô đen đủi, sau khi cô giặt quần áo xong, người khác ở cùng nơi đó giặt quần áo thì đều phải gặt quần áo đó lại mấy lần, như chỗ cô dùng qua rất dơ bẩn vậy.
Hiện giờ rời đi mấy năm mới về, thái độ những người này đều có chuyển biến.
Chẳng qua Lâm Đào cũng không còn là cô bé để ý ánh mắt và thái độ người khác đối với mình, đối với sự nhiệt tình của mọi người, cô cũng chỉ gật đầu khách khí cười cười, không nói gì thêm.
Còn lí do vì sao người khác thay đổi thái độ? Vậy càng đơn giản. Lúc trước mọi người đều bảo ‘quan tài tử’ đen đủi, đều nói tới gần Lâm Đào sẽ xui xẻo, nhưng sự thật thì sao?
Ngược lại, bà nội Lâm không thích Lâm Đào trúng gió, bị què chân méo miệng mắt lé, còn Lâm Tuệ trước kia được nhận có phúc, cũng không nghe thấy có tiếng tăm gì, hơn nữa khi bà nội Lâm đi tới hải đảo, Lâm Tuệ tặng cho bà nội Lâm một túi cá mặn khô, Lâm Tuệ nếu sống tốt như lời của nhà họ Lâm, sao có thể chỉ cho bà nội Lâm một túi cá mặn khô thôi?
Nhìn mỗi lần Lâm Đào tặng đồ cho Phương Mẫn, đều là thứ tốt!
Mà người đối tốt với Lâm Đào, như Phương Mẫn, một quả phụ đã bốn mươi tuổi, còn có thể lại gả cho một người yêu thương cưng chiều bà ấy.
Tuy chuyện Phương Mẫn tuổi đã lớn như vậy mà kết hôn, trong thôn có không ít người nói xấu, nhưng trong lòng có ai không hâm mộ Phương Mẫn tìm được người đàn ông tốt như Thân Vĩnh Hưng đâu. Thân Vĩnh Hưng ở trong thành phố có công tác, lại thương vợ, từ sau khi kết hôn cùng Phương Mẫn, việc trong nhà đều là hắn làm, so các người chồng khác trong thôn tốt hơn rất nhiều.
Còn Lâm Mạn Mạn, nếu không phải bởi vì Lâm Đào, cô ấy có thể đi bộ đội làm dược sĩ à? Còn gả cho một người quân nhân? Đối tượng của Lâm Mạn Mạn bọn họ cũng đã gặp qua, lớn lên vừa cao lớn vừa đẹp trai, điều kiện rất tốt.
Trải qua những việc này, mọi người lúc này mới hiểu rõ, Lâm Đào sao có thể là người xui xẻo, rõ ràng là người mang phúc. Quan tài tử đen đủi gì đó, đều là nói hươu nói vượn, rõ ràng là ‘thấy quan phát tài’, Lâm Đào là ngôi sao may mắn!
Đây cũng là lí do vì sao người trong thôn Đào Hoa thấy Lâm Đào cũng không cố ý trốn tránh cô, ngược lại còn chủ động tiếp cận nói chuyện với cô. Các cô cũng muốn đi bên cạnh phúc tinh Lâm Đào, dính chút may mắn.
Tới nhà dì Phương, dì Phương cùng Thân Vĩnh Hưng đã nấu đồ ăn xong hết rồi.
Thấy bọn họ lại đây, nhanh chóng mời vào nhà, dì Phương: “Ngồi xe lửa lâu như vậy hẳn là đã mệt mỏi rồi đúng không, đây là Nguyệt Nguyệt hả? Nguyệt Nguyệt đã cao như vậy rồi, để làm bà dì nhìn xem nào.”
Nguyệt Nguyệt sau khi lớn chưa thấy dì Phương bao giờ, nhưng dược nhắc tên, cũng rất ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Bà dì——”
“Thật ngoan, cầm, đây tiền mừng tuổi bà dì cho cháu.” Phương dì cho Nguyệt Nguyệt một chút tiền.
Nếu làm vậy, khi bọn họ dùng chăn sẽ thoải mái hơn một ít, ấm áp một chút, nếu không làm, sẽ cảm thấy có chút ẩm ướt, mùi cũng không dễ ngửi.
Cất gọn hành lý, cũng chưa thu dọn, chờ từ nhà dì Phương trở về lại thu dọn.
Lâm Đào bảo Lý Thành Hề lấy đồ vật mà bọn họ chuẩn bị cho dì Phương, liền cùng nhau ra cửa.
Bọn họ xuất hiện, dẫn tới không ít người trong thôn nhiệt tình dò hỏi. Nhiều năm trôi qua, mọi người như đã quên mất thân phận ‘quan tài tử’ của Lâm Đào, nhìn thấy Lâm Đào thì phản ứng đầu tiên không phải trốn tránh, mà là chủ động cùng cô chào hỏi.
“Lâm Đào à, đã trở lại, đã nhiều năm không gặp, sao lại có cảm giác cô cũng không có gì thay đổi vậy.”
“Đúng vậy, hình như càng sống càng trẻ ra. Ai u, đúng là mệnh tốt, thôn Đào Hoa chúng ta chỉ có cô là mệnh tốt nhất. Nha, đây là con gái cô à, lớn lên cũng thật đẹp mắt, rất giống cô đó.”
“Đây là Lý đoàn trưởng nhà cô sao……”
“Lý đoàn trưởng cái gì, lần trước Phương Mẫn không phải đã nói rồi sao, người ta hiện tại đã thăng chức lữ trưởng. Đoàn trưởng là chức quan mấy năm trước của người ta.”
Lúc trước ở Đào Hoa thôn, mọi người thấy Lâm Đào, nhìn bên ngoài nói tốt ra sao thì đều ngầm cảm thấy cô đen đủi, sau khi cô giặt quần áo xong, người khác ở cùng nơi đó giặt quần áo thì đều phải gặt quần áo đó lại mấy lần, như chỗ cô dùng qua rất dơ bẩn vậy.
Hiện giờ rời đi mấy năm mới về, thái độ những người này đều có chuyển biến.
Chẳng qua Lâm Đào cũng không còn là cô bé để ý ánh mắt và thái độ người khác đối với mình, đối với sự nhiệt tình của mọi người, cô cũng chỉ gật đầu khách khí cười cười, không nói gì thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn lí do vì sao người khác thay đổi thái độ? Vậy càng đơn giản. Lúc trước mọi người đều bảo ‘quan tài tử’ đen đủi, đều nói tới gần Lâm Đào sẽ xui xẻo, nhưng sự thật thì sao?
Ngược lại, bà nội Lâm không thích Lâm Đào trúng gió, bị què chân méo miệng mắt lé, còn Lâm Tuệ trước kia được nhận có phúc, cũng không nghe thấy có tiếng tăm gì, hơn nữa khi bà nội Lâm đi tới hải đảo, Lâm Tuệ tặng cho bà nội Lâm một túi cá mặn khô, Lâm Tuệ nếu sống tốt như lời của nhà họ Lâm, sao có thể chỉ cho bà nội Lâm một túi cá mặn khô thôi?
Nhìn mỗi lần Lâm Đào tặng đồ cho Phương Mẫn, đều là thứ tốt!
Mà người đối tốt với Lâm Đào, như Phương Mẫn, một quả phụ đã bốn mươi tuổi, còn có thể lại gả cho một người yêu thương cưng chiều bà ấy.
Tuy chuyện Phương Mẫn tuổi đã lớn như vậy mà kết hôn, trong thôn có không ít người nói xấu, nhưng trong lòng có ai không hâm mộ Phương Mẫn tìm được người đàn ông tốt như Thân Vĩnh Hưng đâu. Thân Vĩnh Hưng ở trong thành phố có công tác, lại thương vợ, từ sau khi kết hôn cùng Phương Mẫn, việc trong nhà đều là hắn làm, so các người chồng khác trong thôn tốt hơn rất nhiều.
Còn Lâm Mạn Mạn, nếu không phải bởi vì Lâm Đào, cô ấy có thể đi bộ đội làm dược sĩ à? Còn gả cho một người quân nhân? Đối tượng của Lâm Mạn Mạn bọn họ cũng đã gặp qua, lớn lên vừa cao lớn vừa đẹp trai, điều kiện rất tốt.
Trải qua những việc này, mọi người lúc này mới hiểu rõ, Lâm Đào sao có thể là người xui xẻo, rõ ràng là người mang phúc. Quan tài tử đen đủi gì đó, đều là nói hươu nói vượn, rõ ràng là ‘thấy quan phát tài’, Lâm Đào là ngôi sao may mắn!
Đây cũng là lí do vì sao người trong thôn Đào Hoa thấy Lâm Đào cũng không cố ý trốn tránh cô, ngược lại còn chủ động tiếp cận nói chuyện với cô. Các cô cũng muốn đi bên cạnh phúc tinh Lâm Đào, dính chút may mắn.
Tới nhà dì Phương, dì Phương cùng Thân Vĩnh Hưng đã nấu đồ ăn xong hết rồi.
Thấy bọn họ lại đây, nhanh chóng mời vào nhà, dì Phương: “Ngồi xe lửa lâu như vậy hẳn là đã mệt mỏi rồi đúng không, đây là Nguyệt Nguyệt hả? Nguyệt Nguyệt đã cao như vậy rồi, để làm bà dì nhìn xem nào.”
Nguyệt Nguyệt sau khi lớn chưa thấy dì Phương bao giờ, nhưng dược nhắc tên, cũng rất ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Bà dì——”
“Thật ngoan, cầm, đây tiền mừng tuổi bà dì cho cháu.” Phương dì cho Nguyệt Nguyệt một chút tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro