Gặp Gia Trưởng...
Lâm A Luật
2024-08-07 12:08:21
Editor: Hannah
Ăn xong bữa cơm, Lý Thành Hề phải đi về.
Lâm Đào ra tiễn anh, trên đường đi Lý Thành Hề đùa nói: “Đây được tính là con rể xấu gặp mặt cha vợ.”
Lâm Đào hờn dỗi nói: “Anh đừng nói vậy, cha em rất thích anh.”
“Vậy còn em?”
Lúc nghe ra ý của Lý Thành Hề, Lâm Đào rũ mắt không có mặt mũi nhìn hắn.
Xoắn xuýt góc áo, mím môi nghẹn lại một lát mới nhỏ giọng nói: “Em cũng thích.”
Lý Thành Hề dừng chân, dưới ánh trăng mà nhìn Lâm Đào, nghiêm túc nói: “Anh sẽ nhanh chóng nói chuyện của chúng ta với người nhà anh. Bộ đội bên kia phải chờ qua được thẩm tra chính trị thì chúng ta liền kết hôn, được không?”
Bây giờ nói đến chuyện kết hôn vẫn còn sớm. Lý Thành Hề còn phải về đơn vị một chuyến, giải quyết việc thẩm tra chính trị và chuyện trong nhà. Bọn họ còn một đoạn thời gian khá dài.
Lý Thành Hề lại không cảm thấy sớm, anh đã nhận định ai thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Anh nói như vậy để Lâm Đào hiểu được, anh hẹn hò với cô là lấy kết hôn làm tiền đề.
Mà Lâm Đào cũng vậy.
Lâm Đào trầm mặc một chút rồi gật đầu đồng ý: “Được.”
Lâm Đào tiễn anh đến cửa thôn, nhìn Lý Thành Hề lên xe.
Lâm Đào vẫy tay với anh, nhưng anh lại không vội lái xe đi, mà mở đèn xe chiếu sáng mặt đường chờ Lâm Đào đi về trước.
Lâm Đào hiểu ý, bước lên con đường được bao vây bởi ánh đèn mà về nhà.
Lúc trước cô từng đọc tiểu thuyết về tình yêu, nữ chính trong sách từng nói tình yêu rất lãng mạn.
Lúc đó cô thật sự không hiểu như thế nào mới là lãng mạn, nhưng tại thời khắc này trái tim cô như tia sáng chiếu trong bóng tối, sáng ngời và ấm áp.
_________________________________
Lâm Tuệ mơ thấy ác mộng. Trong mơ, Lâm Thường Hải ngoài ý muốn chết đi, biến thành quỷ tìm cô ta đòi mạng, muốn bóp chết nàng.
Hôm sau tỉnh lại, dưới mắt Lâm Tuệ là hai quầng thâm lớn, sắc mặt cũng kém vô cùng.
Hôm nay là ngày kết hôn của Lâm Tuệ và Thẩm Quốc Bân. Tuy lúc đầu nói sẽ không làm tiệc lớn nhưng lát nữa Thẩm Quốc Bân sẽ đưa bọn họ đến nhà họ Thẩm ăn cơm.
Từ sáng sớm Trương Hồng Anh và bà nội Lâm đã sắp xếp xong, còn không thấy Lâm Tuệ rời giường liền chạy đi gọi cô ta.
Tinh thần hoảng hốt mà rời giường, miễn cưỡng đi rửa mặt. Vừa vào sân trong múc nước rửa mặt thì nhìn thấy chú hai chống gậy bước ra từ trong phòng.
“Quỷ...”Lâm Tuệ sợ đến mức lui về phía sau một bước, một chân dẫm lên phân gà, ngã chổng vó.
Chậu nước trong tay hất ngược vào người, ướt như chuột lột.
Bà nội Lâm và Trương Hồng Anh vội vàng chạy vào đỡ cô ta dậy, lầm bầm quở trách sắp kết hôn đến nơi rồi còn bất cẩn như vậy, ngã có đau không?
Lâm Tuệ ngã xuống, người cũng tỉnh táo lại. Lâm Thường Hải còn chưa chết, người cô ta vừa nhìn thấy không phải quỷ.
Tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng sự sợ hãi trong lòng cũng biến mất. Lâm Tuệ hùng hùng hổ hổ chạy vào nhà thay quần áo dơ.
Cô ta không muốn vô duyên vô cớ mang trên lưng một mạng người, cảm giác gặp ác mộng tối hôm qua chẳng dễ chịu gì. Lâm Thường Hải không chết, cô ta cũng yên tâm rồi.
Mặc kệ người nào đã cứu Lâm Thường Hải, chỉ cần không phải Thẩm Quốc Bân nhà cô ta cứu là được.
Kiếp này, vị trí mẹ kế này, cô ta nắm chắc rồi. Lâm Đào đừng hòng tranh với cô ta!
Lâm Tuệ mặc váy đỏ, được đặc biệt chuẩn bị để hôm nay mặc.
Thời buổi này, vải dệt màu đỏ rất khó mua được. Vừa lúc hôm đó hợp tác xã nhập vào một ít, tổng hợp lại vừa đủ làm hai bộ quần áo, tất cả đều bị cô ta cướp được.
Cô ta cố ý mặc váy đỏ lượn qua lượn lại khoe khoang với Lâm Đào, Lâm Đào trực tiếp xem nhẹ cô ta, mí mắt cũng không nâng lên, vẫn như mọi ngày cho gà ăn, tưới nước cho cây.
Lâm Tuệ ghét nhất là bộ dạng này của Lâm Đào, luôn cảm thấy cô khinh thường cô ta.
Lâm Đào có gì tốt hơn cô ta chứ? Đối tượng kia chính là một tên tiểu bạch kiểm. Đi xem phim, vé là do Lâm Đào mua. Đúng là biết chọn.
Dù Thẩm Quốc Bân không đẹp như tên tiểu bạch kiểm kia nhưng hắn là doanh trưởng. Cô ta cố ý đi hỏi thăm, tiền lương một tháng của doanh trường có thể được hơn trăm tệ.
Đến lúc đó, cô ta sẽ được sống trong sung sướng.
Lâm Tuệ càng nghĩ càng hưng phấn, hận bản thân không thể lập tức đi tuỳ quân.
Không qua bao lâu, Chu Mai Phương và Lâm Cường đến. Hôm nay hai người đặc biệt xin nghỉ để tới uống rượu mừng.
Bọn họ ngồi được một lúc thì Thẩm Quốc Bân đánh xe bò đến đón bọn họ.
Dù hôn lễ không tổ chức lớn nhưng nhà họ Lâm vẫn chuẩn bị của hồi môn cho Lâm Tuệ. Nhưng mà cô ta phải đi tuỳ quân nên không thể đưa cho cô ta thứ quá lớn, chỉ có thể chuẩn bị ít đồ vật nhỏ.
Trương Hồng Anh còn lén lút lấy ra hai trăm tệ từ trong ba trăm tám mươi tệ sính lễ, trộm đưa cho Lâm Tuệ.
Nói thật, tuy thôn Đào Hoa ở nông thôn nhưng vẫn rất xem trọng việc kết hôn. Trường hợp của Lâm Tuệ, kết hôn nhưng không làm tiệc, ngồi xe bò đến nhà trai, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ăn xong bữa cơm, Lý Thành Hề phải đi về.
Lâm Đào ra tiễn anh, trên đường đi Lý Thành Hề đùa nói: “Đây được tính là con rể xấu gặp mặt cha vợ.”
Lâm Đào hờn dỗi nói: “Anh đừng nói vậy, cha em rất thích anh.”
“Vậy còn em?”
Lúc nghe ra ý của Lý Thành Hề, Lâm Đào rũ mắt không có mặt mũi nhìn hắn.
Xoắn xuýt góc áo, mím môi nghẹn lại một lát mới nhỏ giọng nói: “Em cũng thích.”
Lý Thành Hề dừng chân, dưới ánh trăng mà nhìn Lâm Đào, nghiêm túc nói: “Anh sẽ nhanh chóng nói chuyện của chúng ta với người nhà anh. Bộ đội bên kia phải chờ qua được thẩm tra chính trị thì chúng ta liền kết hôn, được không?”
Bây giờ nói đến chuyện kết hôn vẫn còn sớm. Lý Thành Hề còn phải về đơn vị một chuyến, giải quyết việc thẩm tra chính trị và chuyện trong nhà. Bọn họ còn một đoạn thời gian khá dài.
Lý Thành Hề lại không cảm thấy sớm, anh đã nhận định ai thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Anh nói như vậy để Lâm Đào hiểu được, anh hẹn hò với cô là lấy kết hôn làm tiền đề.
Mà Lâm Đào cũng vậy.
Lâm Đào trầm mặc một chút rồi gật đầu đồng ý: “Được.”
Lâm Đào tiễn anh đến cửa thôn, nhìn Lý Thành Hề lên xe.
Lâm Đào vẫy tay với anh, nhưng anh lại không vội lái xe đi, mà mở đèn xe chiếu sáng mặt đường chờ Lâm Đào đi về trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Đào hiểu ý, bước lên con đường được bao vây bởi ánh đèn mà về nhà.
Lúc trước cô từng đọc tiểu thuyết về tình yêu, nữ chính trong sách từng nói tình yêu rất lãng mạn.
Lúc đó cô thật sự không hiểu như thế nào mới là lãng mạn, nhưng tại thời khắc này trái tim cô như tia sáng chiếu trong bóng tối, sáng ngời và ấm áp.
_________________________________
Lâm Tuệ mơ thấy ác mộng. Trong mơ, Lâm Thường Hải ngoài ý muốn chết đi, biến thành quỷ tìm cô ta đòi mạng, muốn bóp chết nàng.
Hôm sau tỉnh lại, dưới mắt Lâm Tuệ là hai quầng thâm lớn, sắc mặt cũng kém vô cùng.
Hôm nay là ngày kết hôn của Lâm Tuệ và Thẩm Quốc Bân. Tuy lúc đầu nói sẽ không làm tiệc lớn nhưng lát nữa Thẩm Quốc Bân sẽ đưa bọn họ đến nhà họ Thẩm ăn cơm.
Từ sáng sớm Trương Hồng Anh và bà nội Lâm đã sắp xếp xong, còn không thấy Lâm Tuệ rời giường liền chạy đi gọi cô ta.
Tinh thần hoảng hốt mà rời giường, miễn cưỡng đi rửa mặt. Vừa vào sân trong múc nước rửa mặt thì nhìn thấy chú hai chống gậy bước ra từ trong phòng.
“Quỷ...”Lâm Tuệ sợ đến mức lui về phía sau một bước, một chân dẫm lên phân gà, ngã chổng vó.
Chậu nước trong tay hất ngược vào người, ướt như chuột lột.
Bà nội Lâm và Trương Hồng Anh vội vàng chạy vào đỡ cô ta dậy, lầm bầm quở trách sắp kết hôn đến nơi rồi còn bất cẩn như vậy, ngã có đau không?
Lâm Tuệ ngã xuống, người cũng tỉnh táo lại. Lâm Thường Hải còn chưa chết, người cô ta vừa nhìn thấy không phải quỷ.
Tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng sự sợ hãi trong lòng cũng biến mất. Lâm Tuệ hùng hùng hổ hổ chạy vào nhà thay quần áo dơ.
Cô ta không muốn vô duyên vô cớ mang trên lưng một mạng người, cảm giác gặp ác mộng tối hôm qua chẳng dễ chịu gì. Lâm Thường Hải không chết, cô ta cũng yên tâm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc kệ người nào đã cứu Lâm Thường Hải, chỉ cần không phải Thẩm Quốc Bân nhà cô ta cứu là được.
Kiếp này, vị trí mẹ kế này, cô ta nắm chắc rồi. Lâm Đào đừng hòng tranh với cô ta!
Lâm Tuệ mặc váy đỏ, được đặc biệt chuẩn bị để hôm nay mặc.
Thời buổi này, vải dệt màu đỏ rất khó mua được. Vừa lúc hôm đó hợp tác xã nhập vào một ít, tổng hợp lại vừa đủ làm hai bộ quần áo, tất cả đều bị cô ta cướp được.
Cô ta cố ý mặc váy đỏ lượn qua lượn lại khoe khoang với Lâm Đào, Lâm Đào trực tiếp xem nhẹ cô ta, mí mắt cũng không nâng lên, vẫn như mọi ngày cho gà ăn, tưới nước cho cây.
Lâm Tuệ ghét nhất là bộ dạng này của Lâm Đào, luôn cảm thấy cô khinh thường cô ta.
Lâm Đào có gì tốt hơn cô ta chứ? Đối tượng kia chính là một tên tiểu bạch kiểm. Đi xem phim, vé là do Lâm Đào mua. Đúng là biết chọn.
Dù Thẩm Quốc Bân không đẹp như tên tiểu bạch kiểm kia nhưng hắn là doanh trưởng. Cô ta cố ý đi hỏi thăm, tiền lương một tháng của doanh trường có thể được hơn trăm tệ.
Đến lúc đó, cô ta sẽ được sống trong sung sướng.
Lâm Tuệ càng nghĩ càng hưng phấn, hận bản thân không thể lập tức đi tuỳ quân.
Không qua bao lâu, Chu Mai Phương và Lâm Cường đến. Hôm nay hai người đặc biệt xin nghỉ để tới uống rượu mừng.
Bọn họ ngồi được một lúc thì Thẩm Quốc Bân đánh xe bò đến đón bọn họ.
Dù hôn lễ không tổ chức lớn nhưng nhà họ Lâm vẫn chuẩn bị của hồi môn cho Lâm Tuệ. Nhưng mà cô ta phải đi tuỳ quân nên không thể đưa cho cô ta thứ quá lớn, chỉ có thể chuẩn bị ít đồ vật nhỏ.
Trương Hồng Anh còn lén lút lấy ra hai trăm tệ từ trong ba trăm tám mươi tệ sính lễ, trộm đưa cho Lâm Tuệ.
Nói thật, tuy thôn Đào Hoa ở nông thôn nhưng vẫn rất xem trọng việc kết hôn. Trường hợp của Lâm Tuệ, kết hôn nhưng không làm tiệc, ngồi xe bò đến nhà trai, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro