Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Có Lẽ Là Con Củ...
Hạ Vãn Ca
2025-03-12 06:54:55
Trong phòng sinh chỉ có một mình Ôn Như Ý, không cần nói Tần Trí Viễn cũng biết đây chắc chắn là con nhà họ, anh khẽ rùng mình, vẫn có chút không dám khẳng định mà nhìn Triệu Tú Hoa bên cạnh: “Có lẽ là con của con nhỉ?”Triệu Tú Hoa vẫn chưa đáp lại thì tiếng khóc của em bé lại vang lên, bà rất nhanh cười nói: “Chính là con cháu nhà chúng ta, bên trong chỉ có một mình Như Ý sinh con.”Nghe thử âm thanh này, rất là vang dội, nhất định là mầm sống khỏe mạnh hoạt bát! Bà thở phào một hơi! Cuối cùng cũng sinh rồi!Cảm ơn cảm ơn!Tần Trí Viễn ra sức nhìn vào khe cửa, nhưng tiếc là không thấy gì cả, qua một lúc sau, cửa phòng sinh trực tiếp mở ra, y tá bế một đứa bé đi ra, cô ấy vẫn chưa nói gì Tần Trí Viễn đã giơ tay, nói: “Người nhà của Ôn Như Ý ở đây!” Ý tá cười cười, nói: “Anh là cha à, mau đến bế con nhà anh này.”Quân tẩu ở bên lập tức hỏi: “Trai hay gái vậy?”Y tá cười nói: “Con gái, nặng 2,95 kg.”Lời này vừa dứt, Triệu Tú Hoa bèn quay đầu sang nhìn Tần Trí Viễn, lúc này anh đã đi đến trước mặt y tá, nhìn em bé trong vòng tay y tá, con bé nhỏ nhắn, nước da không nhăn một chút nào, da dẻ hồng hào, lúc này dáng vẻ trông ngủ rất ngon.Anh khẽ run run đưa hai tay ra, có chút kích động cười nói: “Nào, để chú bế.”Lời này vừa dứt, y tá hả một tiếng: “Anh không phải cha đứa bé sao.”Triệu Tú Hoa cũng trừng mắt nhìn anh một cái: “Cái thằng ngốc này, con nói gì thế.”Hai quân tẩu ở bên cũng trực tiếp bật cười: “Đây là cậu ấy kích động đến khờ rồi.”Tần Trí Viễn cũng nhận ra mình đã nói sai: “Không phải, tôi, tôi là cha của đứa bé.”Nói xong anh vội vàng bế đứa bé, vui tươi hớn hở nhìn y tá: “Thật ngại quá, lúc trước đều là bồng con của nhà người ta, gọi chú quen rồi, bây giờ lần đầu tiên làm cha, chưa kịp đổi cách xưng hô.”Y tá còn tưởng sẽ có câu chuyện cẩu huyết gì nữa đấy, thì ra chỉ là anh quá kích động, chưa thích ứng với thân phận mới mà nói sai: “Đứa bé rất khỏe mạnh rất xinh đẹp, mọi người có thể bế về phòng bệnh trước.”Tần Trí Viễn lại hỏi: “Thế vợ tôi đâu? Cô ấy như thế nào rồi, sao tôi không nghe thấy tiếng nữa?”Y tá nói: “Sản phụ không sao, chỉ là mệt mỏi, vẫn còn nằm trong đó nghỉ ngơi một lát, một người ở lại đây đợi cô ấy ra là được.”Nghe đến đây, Tần Trí Viễn thở phào một hơi, xoay cơ thể cứng nhắc nhìn Triệu Tú Hoa: “Mẹ, mẹ bế cháu về đi, con ở đây đợi Như Ý.”Triệu Tú Hoa nghe y tá nói Ôn Như Ý không sao thì bà yên tâm rồi, bà nhìn Tần Trí Viễn bồng con với tư thế cứng nhắc, đứa bé như muốn rơi ra khỏi tay anh, bà giật mình, vội vàng tiến tới bồng đứa bé đưa về phòng bệnh.Tần Trí Viễn đứng bên ngoài phòng sinh chờ đợi, tối hôm qua đến bây giờ anh vẫn chưa ngủ, lúc này xung quanh yên tĩnh, cả người anh được thư giãn, anh ngồi trên ghế chợp mắt, cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng không biết qua bao lâu, anh mới được y tá gọi dậy.Lúc này Ôn Như Ý cũng được đẩy ra ngoài, cô nằm trên giường cũng ngủ rất sâu, Tần Trí Viễn gọi cô vài tiếng, thấy cô không phản ứng nên trực tiếp đẩy cô về phòng bệnh.Hai sản phụ đến lúc sáng vẫn chưa sinh, bây giờ trong phòng bệnh vẫn chỉ có một mình gia đình họ, cũng không biết như thế nào, đứa bé đang khóc oa oa, Triệu Tú Hoa và hai quân tẩu đang nghĩ cách dỗ đứa bé.Nhìn thấy Tần Trí Viễn đẩy Ôn Như Ý về, Triệu Tú Hoa vô thức định bế đứa bé đến b.ú sữa mẹ, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Như Ý vẫn còn đang ngủ bà lập tức bế đứa bé quay sang một bên.Tần Trí Viễn vội vàng hỏi: “Bé cưng làm sao vậy mẹ?”Triệu Tú Hoa cũng không biết đứa bé làm sao, vừa nãy còn ngủ rất ngoan, kết quả xem tã cho đứa bé một lát thì khóc oa oa lên, dùng muỗng đút sữa đút nước cũng không có tác dụng: “Mẹ cũng không biết, đột nhiên khóc òa lên, cũng sắp 10 phút rồi, dỗ thế nào cũng không được.”Một quân tẩu nói: “Đứa bé này nhỏ như vậy, chúng tôi cũng không nhìn ra được con bé khó chịu ở đâu, hay là chúng ta gọi bác sĩ đi.”Một quân tẩu khác lập tức nói: “Để tôi đi gọi bác sĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro