Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Đầy Tháng
Hạ Vãn Ca
2025-03-12 06:54:55
Nhưng mà sau khi cô nhàn rỗi được vài ngày, Quách Ngọc Liên đã đến, mang theo một vài cuốn sách ngoại ngữ và băng từ, còn dẫn hai nhân viên nghiệp vụ mới đến, thảo luận với cô về nội dung đào tạo lần này.Ôn Như Ý cũng không phải hiểu hết tất cả ngoại ngữ, sau vài ngày thảo luận với họ, xác định xong phần nội dung thì để Quách Ngọc Liên đi liên hệ với xưởng chính rồi chỉnh lý lại một lần nữa, đến lúc đó trực tiếp công tác đào tạo, không cần phải đợi cô. Chuyện bên này đã xử lý kha khá, Ôn Như Ý nhân cơ hội bàn chuyện chính với Tần Trí Viễn: “Chuyện đầy tháng của con, anh nói xem chúng ta có cần tổ chức không?”Mấy ngày hôm nay Kim Quế Hoa ở kế bên cứ luôn hỏi cô chuyện này, cô có hơi đắn đo, chủ yếu là con còn nhỏ, sợ ảnh hưởng đến con, cho nên cô vẫn chưa quyết định là có tổ chức hay không.Tần Trí Viễn nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Đương nhiên phải tổ chức rồi, ngày này rất có ý nghĩa, đến lúc đó mẹ anh cũng đến, cha em cũng đến, đầy đủ cả gia đình, vừa hay có thể chụp bức ảnh gia đình.” Anh nói xong, Triệu Tú Hoa cũng hỏi: “Thế tổ chức như nào? Ăn ở trong nhà sao?”Tần Trí Viễn cảm thấy trong nhà thì tốt hơn, nhưng chỉ sợ ồn ào quá, ảnh hưởng đến con: “Con còn nhỏ, chi bằng chúng ta tổ chức ở nhà ăn của bộ đội đi? Đến lúc đó nhờ đầu bếp ở nhà ăn giúp chúng ta nấu nướng cũng được.”Triệu Tú Hoa cảm thấy tổ chức ở nhà tốt hơn, bà chỉ nhìn Ôn Như Ý: “Thế ý của con thì sao?”Ôn Như Ý nghĩ một hồi, thật ra tổ chức ở nhà là tốt nhất, có ý nghĩa, nếu thật sự đến nhà ăn của bộ, còn phải mang con ra ngoài: “Cứ tổ chức ở nhà đi, cũng đừng mời quá nhiều, làm hai đến ba bàn là được rồi, nếu như quả thực quá ồn, chúng ta sẽ bày bàn ghế ở sân nhà họ Bao.”Ba người đồng nhất ý kiến, chuyện này cứ như vậy mà được quyết định, chớp mắt đã đến ngày đầy tháng, trong nhà rất nhanh trở nên náo nhiệt.Người đầu tiên được giải phóng đương nhiên là Ôn Như Ý, trong một tháng này cô ăn ngon, ngủ ngon, cái gì cũng tốt, Triệu Tú Hoa và Tần Trí Viễn cái gì cũng chiều cô, duy chỉ không thể cho cô tắm gội, mặc dù Tần Trí Viễn thỉnh thoảng có lau người cho cô, nhưng điều đó không thoải mái chút nào, bây giờ cô sắp ra tháng, Triệu Tú Hoa cũng không câu nệ thời gian 2 ngày này, đồng ý cho cô tắm rửa.Cô dùng nước lá ngải cứu mà Triệu Tú Hoa đã đun cho mình, tắm rửa kỹ càng, sau khi tắm xong, cô cảm thấy cả tâm hồn mình như được thăng hoa!Tần Trí Viễn cũng không rảnh rỗi, hai hôm nay mẹ vợ chăm cháu, anh đi chuẩn bị nguyên liệu thực phẩm cho bữa tiệc đầy tháng, đi thông báo thời gian tổ chức tiệc cho những người khác, sau khi làm xong còn phải đi đón mẹ anh và gia đình nhà cha vợ.Đợi sau khi Ôn Như Ý ở bên này tắm xong, Tần Trí Viễn cũng đón người từ cảng khẩu về, lần này ngoại trừ Khương Nguyệt Anh và Ôn Vệ Quốc đến, còn cả gia đình 3 người Châu Mỹ Thanh và Ôn Minh Khang.Ôn Như Ý có chút ngạc nhiên, nhìn Ôn Minh Khang: “Anh, sao mọi người cũng đến rồi? Xin nghỉ phép sao?”Ôn Minh Khang gật đầu, Ôn Như Ý kết hôn gần một năm, người anh trai như anh ấy còn không biết cô ở đâu, cho nên lần này cô sinh con, như thế nào anh trai cũng phải đến thăm: “Anh với chị dâu đều xin nghỉ một tuần, Thần An cũng xin nghỉ.”Sống mũi Ôn Như Ý có hơi cay cay, ôi chao, vẫn là cả nhà cùng đến thì tốt hơn, vì thế cô lại nhìn Ôn Vệ Quốc, hỏi: “Cha, lần này cha lại xin nghỉ bao lâu vậy?”Ôn Vệ Quốc ho nhẹ một tiếng: “Lần này cha không nghỉ phép.”Ôn Như Ý nghe vậy mở to mắt: “Không xin phép cũng có thể đến?”Mặt Triệu Tú Hoa hơi biến sắc: “Không lẽ anh chạy từ nông trường ra đây? Không phải là anh chạy trốn đó chứ?”Ôn Vệ Quốc nghe thấy lời này thì phụt cười thành tiếng: “Sao có thể được, anh là loại người như thế sao? Mấy năm gần đây anh cải tạo đều được sự công nhận của lãnh đạo nông trường, sẽ không làm những chuyện như vậy.”Ôn Như Ý khẽ nhíu mày, giây phút sau, đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, không xin nghỉ phép mà có thể đến đây, chẳng lẽ là...“Thế cha đã được sửa án xử sai?”Ôn Vệ Quốc vẫn chưa đáp, Tần Trí Viễn đã cười gật đầu: “Phải đấy, lần này cha không có xin nghỉ phép, bởi vì mấy ngày trước cha đã được sửa án xử sai rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro