Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Về Nhà
Hạ Vãn Ca
2025-03-12 06:54:55
Ôn Như Ý khẽ nhướng mày, cô không lấy, nhưng người đàn ông lại đưa trước mặt cô, cô vẫn không lấy, người đàn ông cười nói: “Sao thế, không phải muốn anh giao nộp sao? Không lấy nữa à?”Ôn Như Ý nghe vậy khóe môi cong lên, cô rất nhanh đón lấy cuốn sổ từ tay người đàn ông, vừa mở ra vừa nhấn mạnh: “Đây là anh tự nguyện đấy nhé, không phải em cưỡng ép...” Cô vẫn chưa nói xong, khi nhìn thấy con số trong sổ tiết kiệm, cô lập tức ngừng lại, hít một hơi sâu, ngước đôi mắt đen lên nhìn người đàn ông một cách không thể tin được: “Anh, sao anh có nhiều tiền vậy?”Ôi mẹ ơi, hơn 6600 tệ? Khái niệm gì vậy chứ? Đây còn là số tiền đã trừ tất cả chi phí cho hôn lễ mấy ngày nay còn lại sao? Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: “Em quên rồi sao, 16 tuổi anh đã đi lính rồi, số tiền này đương nhiên là được tiết kiệm từ lúc đó đến giờ.”16 tuổi anh đã đi lính, bởi vì biểu hiện tốt, đi lính một năm đã được đề bạt tăng cấp, lúc đó tiền lương bắt đầu tăng, sau đó anh tiếp tục tăng cấp, rồi vào trường quân đội bồi dưỡng và được tăng cấp, cộng thêm lên vài lần ra tiền tuyến, lại lập công lớn…, tiền lương và trợ cấp vẫn luôn tăng lên.Hơn nữa cũng vì cha anh là liệt sĩ, cho nên bộ đội trợ cấp cho anh khá nhiều, nào là dầu, thịt, vải, những thứ này rất ít khi anh phải mua, anh cũng không hút thuốc uống rượu gì, cho nên bình thường ở trong bộ đội cũng không tiêu tiền bao nhiêu, nhưng số tiền ở đây cũng không hoàn toàn là tiền lương của anh, còn một số tiền lớn là lúc trước Khương Nguyệt Anh gửi cho anh, nói là cho anh dùng phòng thân.Ôn Như Ý nghe anh nói xong, đột nhiên có chút thương anh, 16 tuổi đã đi lính, vẫn còn là một đứa trẻ đã đi rèn luyện, suốt một đường thăng chức, đề bạt rồi lại bồi dưỡng, dăm ba câu nói có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng để có được số tiền này chắc chắn cũng rất vất vả, cô không kìm được cảm thán: “Sao còn nhỏ như thế anh đã đi lính rồi?”Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng, thật ra lúc đó anh khá nghịch, không thích đi học, cứ đi theo đám trẻ con ở đại viên lên núi xuống biển đi moi tổ chim bắt cá, sau đó Khương Nguyệt Anh hết cách, liên hệ với lãnh đạo bộ đội của cha anh nên mới đưa anh vào bộ đội, nhưng mà những lịch sử đen này, anh không thể nói với Ôn Như Ý: “Anh nhỏ đâu? Anh không nhỏ, tối qua em có thấy!”Ôn Như Ý nghe thấy lời vô vị này, khóe môi giật một cái, thời khắc cảm động như thế này mà lại bị cái miệng của anh phá vỡ!Cô nghiến răng, giơ cuốn sổ trong tay nói: “Số tiền này em nhận trước giúp anh, tránh để anh nói lung tung bên ngoài, tiền tài không lộ ra bên ngoài!”Vốn dĩ Tần Trí Viễn định lấy ra đưa cho cô, đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng miệng cũng cười nói: “Em lấy hết luôn à? Không để lại cho anh một chút?”Khóe môi Ôn Như Ý cong lên một đường cong, rất hào phóng rút hai tờ đại đoàn kết ra đưa cho anh: “Chừng này đủ một tháng cho anh rồi nhỉ?”Tần Trí Viễn miễn cưỡng cầm lấy tiền: “Cũng tạm, anh cố gắng tiết kiệm chút.”Bên này thu dọn cũng kha khá, thời gian cũng sắp đến 5 giờ chiều, Ôn Như Ý cùng với Tần Trí Viễn xách đồ đạc về nhà họ Ôn.Người ở đại viện nhìn thấy Ôn Như Ý mới gả hôm qua, hôm nay lại xách đồ về lại, có chút ngạc nhiên, bèn hỏi: “Sao hôm nay đã về lại mặt rồi thế?”Ôn Như Ý cười cười đáp: “Thím, ngày mai bọn cháu phải về bộ đội, cho nên hôm nay về lại mặt.”Người thím đó lúc trước cũng nghe Triệu Tú Hoa nói hải đảo bên kia cách bên này cũng hơi xa, nên cười i nói: “Nếu như cháu qua bên kia rồi cũng phải thường xuyên viết thư về cho mẹ mới được.”Ôn Như Ý gật đầu, đi theo người đàn ông về nhà họ Ôn, lúc này đã là thời gian tan làm, người nhà họ Ôn đều có mặt, Triệu Tú Hoa nhìn thấy họ đến, cũng ngây người: “Không phải ngày mai hai đứa mới đi sao?”Tần Trí Viễn nói: “Mẹ, 1 giờ chiều mai tụi con phải lên tàu, buổi sáng có thể không kịp đến bên này, cho nên hôm nay đi trước.”Tiếng mẹ này anh gọi rất thuận miệng, trong lòng Triệu Tú Hoa rất vui, mặc dù lúc trước bà biết hai con sau khi kết hôn sẽ phải đi, nhưng lúc này nghe chúng thật sự phải đi, đột nhiên không nỡ, lần này đi cũng không biết khi nào có thể về lại thăm nhà, cho nên bữa cơm này, ăn hơi chậm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro