Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào
Cô Gái
2024-09-11 00:20:18
Mặc dù đã hỏi thăm thím La giỏi dò la tin tức ở tiệm cơm quốc doanh đường Phương Thảo, Trình Mạn biết được tên của anh lính, chức vụ và trước mắt vẫn còn độc thân, chưa có vị hôn thê, nhưng suy cho cùng, họ cũng mới gặp gỡ vài lần, đột nhiên chạy đến trước mặt người ta nói "em thích anh", cho dù không bị coi là thần kinh, thì có lẽ đối phương cũng sẽ cảm thấy cô rất kỳ cục.
Bởi vậy, làm sao để quyến rũ đối phương, lại không tỏ ra quá đường đột và chủ động là vấn đề lớn nhất khiến Trình Mạn phiền não.
Anh lính Lục Bình Châu cũng đang phiền não vấn đề này.
Vào khoảng ba tháng trước, Lục Bình Châu có đến đơn vị gần đó làm việc, lúc tan ca cũng đã một giờ.
Nghĩ đến việc về quân doanh cũng không có cơm ăn, anh liền tùy tiện ở gần đó tìm một nhà hàng quốc doanh.
Bề ngoài nhà hàng quốc doanh nhìn có vẻ nhỏ bé, chắc hẳn đã mở được vài năm, phơi nắng dầm mưa, trên bảng hiệu in mấy chữ "Tiệm Cơm quốc doanh Phương Thảo" đã hơi phai màu.
Nhưng cửa lại được lau chùi rất sạch sẽ, từ cửa lớn nhìn vào bên trong, nhìn hoàn cảnh cũng không đến mức tệ.
Đương nhiên điều khiến cho người ta ngạc nhiên nhất vẫn là con người.
Lục Bình Châu chân trước vừa bước vào cửa, bỗng nhiên nghe thấy bên phải truyền đến giọng nói trong trẻo: "Hoan nghênh quý khách!"
Lục Bình Châu ngẩng đầu nhìn lên, cô gái trẻ tuổi đứng ở phía sau quầy, nở nụ cười tươi sáng nhìn anh ấy, ánh mắt sáng ngời, giọng nói giòn tan: "Đồng chí, xin hỏi anh muốn ăn gì?"
Nhìn nụ cười trên mặt cô, Lục Bình Châu dù đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng cũng có thể bình tĩnh đối phó, trong chớp mắt đầu óc lại trống rỗng.
Cho đến khi cô gái trẻ nghi hoặc hỏi lại lần nữa: "Đồng chí, anh muốn ăn cơm không?"
Lúc này Lục Bình Châu mới lấy lại tinh thần, đi tới trước quầy, cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Có gì ăn không?"
"Món mặn đã bán hết rồi, hiện tại chỗ chúng tôi chỉ còn rau bắp cải xào cùng măng xào mà thôi."
Cô gái trẻ chắc là rất thích cười, lúc nói mặt mày không tự giác giãn ra, khóe môi cũng hơi cong lên khi nói chuyện: "À, còn có mì sợi, tuy nhiên chỉ có mì chay thôi, anh muốn ăn không?"
Nhìn theo ánh mắt của cô, Lục Bình Châu thu hồi ánh mắt, nói: "Làm một phần mì chay.”
“Mấy lạng?”
Lục Bình Châu hơi do dự, anh ấy cao một mét tám tám, vóc dáng như vậy, sức ăn cũng không thể quá ít được, bình thường một bữa ít nhất là sáu lạng hai, đói đến tàn nhẫn một cân gạo cũng có thể ăn hết.
Bởi vậy, làm sao để quyến rũ đối phương, lại không tỏ ra quá đường đột và chủ động là vấn đề lớn nhất khiến Trình Mạn phiền não.
Anh lính Lục Bình Châu cũng đang phiền não vấn đề này.
Vào khoảng ba tháng trước, Lục Bình Châu có đến đơn vị gần đó làm việc, lúc tan ca cũng đã một giờ.
Nghĩ đến việc về quân doanh cũng không có cơm ăn, anh liền tùy tiện ở gần đó tìm một nhà hàng quốc doanh.
Bề ngoài nhà hàng quốc doanh nhìn có vẻ nhỏ bé, chắc hẳn đã mở được vài năm, phơi nắng dầm mưa, trên bảng hiệu in mấy chữ "Tiệm Cơm quốc doanh Phương Thảo" đã hơi phai màu.
Nhưng cửa lại được lau chùi rất sạch sẽ, từ cửa lớn nhìn vào bên trong, nhìn hoàn cảnh cũng không đến mức tệ.
Đương nhiên điều khiến cho người ta ngạc nhiên nhất vẫn là con người.
Lục Bình Châu chân trước vừa bước vào cửa, bỗng nhiên nghe thấy bên phải truyền đến giọng nói trong trẻo: "Hoan nghênh quý khách!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bình Châu ngẩng đầu nhìn lên, cô gái trẻ tuổi đứng ở phía sau quầy, nở nụ cười tươi sáng nhìn anh ấy, ánh mắt sáng ngời, giọng nói giòn tan: "Đồng chí, xin hỏi anh muốn ăn gì?"
Nhìn nụ cười trên mặt cô, Lục Bình Châu dù đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng cũng có thể bình tĩnh đối phó, trong chớp mắt đầu óc lại trống rỗng.
Cho đến khi cô gái trẻ nghi hoặc hỏi lại lần nữa: "Đồng chí, anh muốn ăn cơm không?"
Lúc này Lục Bình Châu mới lấy lại tinh thần, đi tới trước quầy, cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Có gì ăn không?"
"Món mặn đã bán hết rồi, hiện tại chỗ chúng tôi chỉ còn rau bắp cải xào cùng măng xào mà thôi."
Cô gái trẻ chắc là rất thích cười, lúc nói mặt mày không tự giác giãn ra, khóe môi cũng hơi cong lên khi nói chuyện: "À, còn có mì sợi, tuy nhiên chỉ có mì chay thôi, anh muốn ăn không?"
Nhìn theo ánh mắt của cô, Lục Bình Châu thu hồi ánh mắt, nói: "Làm một phần mì chay.”
“Mấy lạng?”
Lục Bình Châu hơi do dự, anh ấy cao một mét tám tám, vóc dáng như vậy, sức ăn cũng không thể quá ít được, bình thường một bữa ít nhất là sáu lạng hai, đói đến tàn nhẫn một cân gạo cũng có thể ăn hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro