Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào
Cười Nhạo
2024-09-11 00:20:18
“Tôi không cảm thấy chúng ta có gì hay để nói chuyện.”
“Bạn cậu là người đã kết hôn, lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu cậu, tôi đã cảm thấy cô gái này nhất định phải là vợ tôi.”
Tạ Tử Minh dang hai tay, đắc ý nói tiếp: “Hiện tại cậu xem, cô ấy quả nhiên thành vợ tôi.”
Hai người là chiến hữu nhiều năm, quá trình Tạ Tử Minh cùng vợ anh ta yêu đương, Lục Bình Châu đã nghe qua một trăm tám mươi lần, đã thuộc nằm lòng rồi.
Đồng thời Lục Bình Châu cũng biết rõ, trong kinh nghiệm cưa vợ thành công của Tạ Tử Minh, không có chỗ nào để anh có thể tham khảo.
Bởi vì mặc dù Tạ Tử Minh đã cưới được người ta, nhưng tình cảm vợ chồng hai người cũng không tốt, họ đã kết hôn tám năm, khi Tạ Tử Minh được tiến cử lên chức phó chính ủy đoàn, vợ anh ta cũng không muốn đi theo đến đơn vị.
Anh sợ bị Tạ Tử Minh lừa vào hố.
Nhưng hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, khi Tạ Tử Minh nói muốn tâm sự với Lục Bình Châu, anh lại không dứt khoát từ chối như bình thường, mà trầm mặc theo anh ta trở về ký túc xá.
Chỉ là Lục Bình Châu nhanh chóng ý thức được mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Nhìn Tạ Tử Minh cười ngặt nghẽo sau khi nghe mình kể xong chuyện, hàm dưới Lục Bình Châu căng chặt, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi về đây.”
“Đừng mà.” Tạ Tử Minh vội vàng ngăn Lục Bình Châu lại.
Người kia mặt không chút thay đổi nhìn anh ấy, chỉ thấy anh ta có vẻ chột dạ, giơ tay nói: "Tôi thề, tôi không bao giờ cười nhạo cậu nữa, được không?"
Lục Bình Châu: “Ha ha.”
Tạ Tử Minh nói được làm được, nhanh chóng thu lại nụ cười, nghĩ biện pháp cho bạn thân: "Tôi nói với cậu, cậu như vậy là không được, cậu xem mỗi lần cậu đến đó, chỉ ăn cơm, không nói lời nào..."
“Tôi có nói chuyện.”
“Cậu có tin nếu cứ tiếp tục như vậy, ba năm nữa cậu cũng không thể quen thân với cô ấy hay không?”
Nói đến đây Tạ Tử Minh nhớ tới một chuyện, à một tiếng nói tiếp: “Ba năm, nói không chừng đến lúc đó cô ấy đã kết hôn, sinh con rồi.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lục Bình Châu lập tức lạnh như băng.
Tạ Tử Minh cũng không thèm nhìn anh, tiếp tục nói:
“Vừa rồi chính cậu cũng đã nói, cô gái này hai mươi mốt tuổi, ba năm sau chính là hai mươi bốn, so với cậu cũng không tính là lớn. Nhưng cô ấy không giống người tham gia quân ngũ như chúng ta, nơi đóng quân của chúng ta hơn vạn người, phụ nữ chưa lập gia đình một bàn tay có thể đếm hết.”
“Hàng năm lại chỉ được nghỉ ngơi một chút, trở về đánh xa luân chiến, cũng chưa chắc có thể gặp được người thích hợp, người lớn tuổi độc thân cả một đống, cậu ở trong đơn vị cũng không phải không thấy.”
“Bạn cậu là người đã kết hôn, lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu cậu, tôi đã cảm thấy cô gái này nhất định phải là vợ tôi.”
Tạ Tử Minh dang hai tay, đắc ý nói tiếp: “Hiện tại cậu xem, cô ấy quả nhiên thành vợ tôi.”
Hai người là chiến hữu nhiều năm, quá trình Tạ Tử Minh cùng vợ anh ta yêu đương, Lục Bình Châu đã nghe qua một trăm tám mươi lần, đã thuộc nằm lòng rồi.
Đồng thời Lục Bình Châu cũng biết rõ, trong kinh nghiệm cưa vợ thành công của Tạ Tử Minh, không có chỗ nào để anh có thể tham khảo.
Bởi vì mặc dù Tạ Tử Minh đã cưới được người ta, nhưng tình cảm vợ chồng hai người cũng không tốt, họ đã kết hôn tám năm, khi Tạ Tử Minh được tiến cử lên chức phó chính ủy đoàn, vợ anh ta cũng không muốn đi theo đến đơn vị.
Anh sợ bị Tạ Tử Minh lừa vào hố.
Nhưng hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, khi Tạ Tử Minh nói muốn tâm sự với Lục Bình Châu, anh lại không dứt khoát từ chối như bình thường, mà trầm mặc theo anh ta trở về ký túc xá.
Chỉ là Lục Bình Châu nhanh chóng ý thức được mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Nhìn Tạ Tử Minh cười ngặt nghẽo sau khi nghe mình kể xong chuyện, hàm dưới Lục Bình Châu căng chặt, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi về đây.”
“Đừng mà.” Tạ Tử Minh vội vàng ngăn Lục Bình Châu lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người kia mặt không chút thay đổi nhìn anh ấy, chỉ thấy anh ta có vẻ chột dạ, giơ tay nói: "Tôi thề, tôi không bao giờ cười nhạo cậu nữa, được không?"
Lục Bình Châu: “Ha ha.”
Tạ Tử Minh nói được làm được, nhanh chóng thu lại nụ cười, nghĩ biện pháp cho bạn thân: "Tôi nói với cậu, cậu như vậy là không được, cậu xem mỗi lần cậu đến đó, chỉ ăn cơm, không nói lời nào..."
“Tôi có nói chuyện.”
“Cậu có tin nếu cứ tiếp tục như vậy, ba năm nữa cậu cũng không thể quen thân với cô ấy hay không?”
Nói đến đây Tạ Tử Minh nhớ tới một chuyện, à một tiếng nói tiếp: “Ba năm, nói không chừng đến lúc đó cô ấy đã kết hôn, sinh con rồi.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lục Bình Châu lập tức lạnh như băng.
Tạ Tử Minh cũng không thèm nhìn anh, tiếp tục nói:
“Vừa rồi chính cậu cũng đã nói, cô gái này hai mươi mốt tuổi, ba năm sau chính là hai mươi bốn, so với cậu cũng không tính là lớn. Nhưng cô ấy không giống người tham gia quân ngũ như chúng ta, nơi đóng quân của chúng ta hơn vạn người, phụ nữ chưa lập gia đình một bàn tay có thể đếm hết.”
“Hàng năm lại chỉ được nghỉ ngơi một chút, trở về đánh xa luân chiến, cũng chưa chắc có thể gặp được người thích hợp, người lớn tuổi độc thân cả một đống, cậu ở trong đơn vị cũng không phải không thấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro