Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào
Không Như Mong...
2024-09-11 00:20:18
Vì vậy, sau khi được phân nhà, vợ chồng La Văn Hân cùng các con chuyển đến ngôi nhà mới.
Tuy nhiên, tòa nhà cũng nằm trong khuôn viên, hai bên gần nhau, gia đình ba người nhà La Văn Hân vẫn ăn ba bữa một ngày ở ngôi nhà cũ.
Hơn nữa hôm nay là chủ nhật, La Văn Hân vừa giới thiệu đối tượng cho Trình Mạn và đang chờ nghe kết quả, nên khi Trình Mạn quay lại, cả gia đình họ đã ở đó, đang ngồi phơi nắng cùng hàng xóm trong sân.
Nhìn thấy Trình Mạn đi vào, La Văn Hân lập tức đứng dậy, lo lắng hàng xóm có mặt, cũng không vội hỏi kết quả, chỉ cười hỏi: "Mạn Mạn về rồi à? Đi đường dài như vậy có mệt không? Mau vào nhà ngồi xuống uống miếng nước.”
Trình Mạn gật đầu, cô chào mọi người và đi vào nhà.
La Văn Hân thấy vậy liền vội vàng đi theo, mẹ của Trình Mạn, Vương Thu Mai cũng vào nhà, bà cũng rất quan tâm đến kết quả của buổi xem mắt này.
Sau khi vào cửa, Trình Mạn rót một cốc nước, ngửa đầu một hơi uống hết nửa cốc.
Uống xong thì nghe thấy La Văn Hân hỏi: “Thế nào hả? Hai đứa nói chuyện vui vẻ chứ? Chị đã nói với em là điều kiện của cậu ấy không thệ, sống ở nhà tầng, cha mẹ đều là cán bộ, công việc của người ta cũng tốt, là cán bộ công đoàn, bao nhiêu là mặt tốt. Chuyện hai đứa mà thành thì em phải mời chị một bữa ra trò nhé.”
Trình Mạn đặt chiếc cốc sứ xuống bàn: “Lần xem mắt không thành được.”
“Không thành được?”
Vì quá kinh ngạc, La Văn Hân vô thức lớn tiếng: “Sao lại không thành được? Mạn Mạn à, chị nói em nghe này, tìm đối tượng cũng giống như chọn rau, tàm tạm là được rồi, bây giờ em còn trẻ mới tìm được người có điều kiện tốt như thế. Qua hai năm nữa là hai mươi lăm tuổi, em chỉ có thể chọn những lười biếng và nghèo khổ, đã quá già để tìm vợ, người có điều kiện tốt như hôm nay ngay cả mặt mũi em cũng không gặp được, em có tin không?”
La Văn Hân tự cảm thấy cô ta nói những lời này chỉ vì quan tâm đến Trình Mạn, nhưng Vương Thu Mai đang đứng sau cô ta nghe thấy liền cau mày: “Con đang nói cái gì thế, Mạn Mạn năm nay mới hai mươi mốt tuổi, còn bốn năm nữa mới đến hai mươi lăm tuổi đấy.”
La Văn Hân nghẹn ngào: “Con biết Mạn Mạn năm nay mới hai mươi mốt tuổi, nhưng mà xem mắt thì cũng phải kéo dài một năm rưỡi đúng không? Nói đến chuyện kết hôn cũng cần có thời gian, chớp mắt cũng hết hai năm rồi, mẹ nghĩ thời gian để Mạn Mạn tìm đối tượng còn bao nhiêu? Hơn nữa, điều kiện của chàng trai hôm nay thực sự rất tốt, công việc, học vấn, ngoại hình các thứ đều tốt, nếu bỏ qua lần này thì sẽ không dễ mà tìm được người có điều kiện tương tự."
Tuy nhiên, tòa nhà cũng nằm trong khuôn viên, hai bên gần nhau, gia đình ba người nhà La Văn Hân vẫn ăn ba bữa một ngày ở ngôi nhà cũ.
Hơn nữa hôm nay là chủ nhật, La Văn Hân vừa giới thiệu đối tượng cho Trình Mạn và đang chờ nghe kết quả, nên khi Trình Mạn quay lại, cả gia đình họ đã ở đó, đang ngồi phơi nắng cùng hàng xóm trong sân.
Nhìn thấy Trình Mạn đi vào, La Văn Hân lập tức đứng dậy, lo lắng hàng xóm có mặt, cũng không vội hỏi kết quả, chỉ cười hỏi: "Mạn Mạn về rồi à? Đi đường dài như vậy có mệt không? Mau vào nhà ngồi xuống uống miếng nước.”
Trình Mạn gật đầu, cô chào mọi người và đi vào nhà.
La Văn Hân thấy vậy liền vội vàng đi theo, mẹ của Trình Mạn, Vương Thu Mai cũng vào nhà, bà cũng rất quan tâm đến kết quả của buổi xem mắt này.
Sau khi vào cửa, Trình Mạn rót một cốc nước, ngửa đầu một hơi uống hết nửa cốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uống xong thì nghe thấy La Văn Hân hỏi: “Thế nào hả? Hai đứa nói chuyện vui vẻ chứ? Chị đã nói với em là điều kiện của cậu ấy không thệ, sống ở nhà tầng, cha mẹ đều là cán bộ, công việc của người ta cũng tốt, là cán bộ công đoàn, bao nhiêu là mặt tốt. Chuyện hai đứa mà thành thì em phải mời chị một bữa ra trò nhé.”
Trình Mạn đặt chiếc cốc sứ xuống bàn: “Lần xem mắt không thành được.”
“Không thành được?”
Vì quá kinh ngạc, La Văn Hân vô thức lớn tiếng: “Sao lại không thành được? Mạn Mạn à, chị nói em nghe này, tìm đối tượng cũng giống như chọn rau, tàm tạm là được rồi, bây giờ em còn trẻ mới tìm được người có điều kiện tốt như thế. Qua hai năm nữa là hai mươi lăm tuổi, em chỉ có thể chọn những lười biếng và nghèo khổ, đã quá già để tìm vợ, người có điều kiện tốt như hôm nay ngay cả mặt mũi em cũng không gặp được, em có tin không?”
La Văn Hân tự cảm thấy cô ta nói những lời này chỉ vì quan tâm đến Trình Mạn, nhưng Vương Thu Mai đang đứng sau cô ta nghe thấy liền cau mày: “Con đang nói cái gì thế, Mạn Mạn năm nay mới hai mươi mốt tuổi, còn bốn năm nữa mới đến hai mươi lăm tuổi đấy.”
La Văn Hân nghẹn ngào: “Con biết Mạn Mạn năm nay mới hai mươi mốt tuổi, nhưng mà xem mắt thì cũng phải kéo dài một năm rưỡi đúng không? Nói đến chuyện kết hôn cũng cần có thời gian, chớp mắt cũng hết hai năm rồi, mẹ nghĩ thời gian để Mạn Mạn tìm đối tượng còn bao nhiêu? Hơn nữa, điều kiện của chàng trai hôm nay thực sự rất tốt, công việc, học vấn, ngoại hình các thứ đều tốt, nếu bỏ qua lần này thì sẽ không dễ mà tìm được người có điều kiện tương tự."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro