Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào
Tiệm Cơm Quốc D...
2024-09-11 00:20:18
"Mẹ, anh trai đã kết hôn rồi, chẳng mấy chốc lại có thêm con cái, anh ấy có dự định riêng cho mình cũng là nên."
"Mẹ đâu có nói gì về việc nó có dự định riêng, ý mẹ là cô con dâu kia kìa, con thấy cả ngày sắc mặt cô ta có lúc nào trông dễ chịu không? Giống như cái nhà này nợ cô ta vậy."
Về chuyện này, Hướng Vãn không tiện nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Mẹ cô cằn nhằn một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Không phải con nói có chuyện sao? Chuyện gì thế?"
“Ồ.” Hướng Vãn chớp mắt: “Xưởng của bọn con sắp phân nhà rồi.”
"Phân nhà?" Tô Tuyết Mai sửng sốt hồi lâu rồi mới hỏi: "Con có được phân không?"
Hướng Vãn lắc đầu: "Lần này phân nhà dựa vào thâm niên và điểm tích lũy. Thâm niên là quy định bắt buộc, còn điểm dùng để chọn tầng."
Tô Tuyết Mai thở dài: "Vậy thâm niên bao nhiêu năm thì được phân?"
Hướng Vãn: “Mười lăm năm.”
“Con mới vào xưởng được bốn năm.”
Hướng Vãn nói: “Xưởng bọn con còn có quy định, những nhân viên cũ đã nghỉ hưu hoặc chết vì tai nạn lao động, trước đây chưa được phân nhà thì lần này cũng có thể được phân cho một căn, hoặc là số năm làm việc của họ sẽ được cộng vào số năm của các con. Ba con đã làm việc mười ba năm, cộng thêm bốn năm của con là đủ năm để được phân rồi." Hướng Vãn càng nói càng hưng phấn: “Hơn nữa, ba là thợ rèn cấp sáu, cho nên điểm cũng có thể được xếp hạng đầu tiên."
Tô Tuyết Mai vui vẻ nắm tay con gái: “Vậy thì phân đi.” Sau đó bà lại nhỏ giọng, nói: “Chuyện này con đừng nói cho người khác biết, đặc biệt là chị dâu của con, đợi khi nào được phân rồi thì đó sẽ là nhà tân hôn của con."
Hướng Vãn cười ha ha: "Còn có một điều kiện, mẹ có thể chấp nhận không?"
"Điều kiện gì? Chỉ cần không phải là bán con đi thì đều được."
Hướng Vãn nhìn mẹ mình, nghiêm túc nói: “Về cơ bản cũng giống như bán con vậy… Chỉ có những người đã kết hôn mới được phân.”
“Đã kết hôn?” Tô Tuyết Mai lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy phiền muộn. Con gái của bà mới hai mươi mốt tuổi, là một tờ giấy trắng, bà biết tìm đâu ra con rể có sẵn cho con gái mình?
"Vậy con nghĩ thế nào? Thực sự muốn kết hôn vội vàng chỉ vì một căn nhà à?"
Hướng Vãn ôm chân, tựa cằm vào đầu gối: “Nhà thì phải phân, nhưng cũng không thể vội kết hôn được, mẹ.” Cô bỗng nhìn Tô Tuyết Mai với ánh mắt sáng rực: “Ngày mai mẹ đi tìm hai dì của con đi, sau đó huy động mấy chị em của mẹ, bảo bọn họ mau giới thiệu cho con một đối tượng." Tâm trí Hướng Vãn hiện giờ đều là nhà, hoàn toàn không nghĩ tới hôn nhân có ý nghĩa gì, cho nên khi cô nói ra những lời này, mặt không đỏ, tim không đập.
Cô rất háo hức muốn có một căn nhà, mùa hè có thể tắm rửa, nửa đêm đi vệ sinh cũng không phải sợ, không còn mùi khói dầu nồng nặc, cũng không phải nghe mấy âm thanh ngượng ngùng của đôi vợ chồng kia.
Trước khi Hướng Vãn lên tám tuổi, cô sống trong ngôi nhà do bà nội tự xây, điều kiện ở đó tốt hơn ở đây, ít nhất không cần lo lắng về việc đi vệ sinh. Sau khi Hướng Vãn chuyển đến đây, năm đó cô mười hai tuổi, có lần lúc nửa đêm cô dậy đi vệ sinh, khi nhìn thấy có người lén nhìn qua khe cửa, cô sợ hãi vội vàng kéo quần chạy ra ngoài, người đàn ông đó túm lấy cô, liên tục sờ vào người cô khiến Hướng Vãn sợ hãi khóc lớn.
Người đàn ông này sống cùng một dãy hành lang với Trương Chính Dân, mỗi lần Hướng Vãn và em trai nhìn thấy ông ta đều gọi ông ta một tiếng bác, vậy mà không ngờ ông ta lại là một kẻ dâm dê bẩn thỉu như vậy.
Trương Xuân Lai nghe thấy tiếng la hét thì chạy tới, túm lấy gã ta và đánh gã một trận dã man. Kể từ đó, Hướng Vãn bị ám ảnh tâm lý khi đi vệ sinh vào ban đêm. Buổi tối, cô cố gắng uống ít nước nhất có thể, nếu như có thể nhịn thì sẽ nhịn tới sáng.
Vậy nên nếu được phân nhà, cô sẽ không còn phải sợ hãi nữa, Hướng Vãn ôm chặt lấy chiếc chăn bông, âm thần khao khát. Mẹ cô đã rời đi từ lâu, nhưng cô vẫn chưa ngủ.
Tô Tuyết Mai làm việc rất hiệu quả, trong vòng hai ngày, bà đã tìm được mấy chàng trai cho Hướng Vãn. Cô đi đến gặp từng người, nhưng không có chàng trai nào vừa ý cô cả. Mấy người đàn ông đó không phải là không hợp tuổi thì là dáng người quá thấp. Hướng Vãn không còn cách nào khác, đành phải bổ dung thêm một vài điều kiện: Tuổi không quá hai mươi sáu, chiều cao không dưới 1,75 mét và đương nhiên phải có sức khỏe tốt và có công việc chính thức.
Để tìm được một thanh niên hợp tuổi là việc không dễ, nhưng chuyện này không làm khó được Tô Tuyết Mai, người đang quyết tâm vì tương lai của con gái mình. Một tuần sau, bọn họ nhận được tin tức từ người cậu họ ở xa đang làm tại nhà máy sản xuất vòng bi tại quận Vân Dao. Ông ấy nói rằng đã tìm được một đối tượng cực tốt cho Hướng Vãn. Người này làm việc trong ủy ban thành phố, họ Đường, dáng người cao, trông rất cường tráng.
Cường tráng là bộ dạng gì? Hướng Vãn không hiểu lắm.
"Mẹ đâu có nói gì về việc nó có dự định riêng, ý mẹ là cô con dâu kia kìa, con thấy cả ngày sắc mặt cô ta có lúc nào trông dễ chịu không? Giống như cái nhà này nợ cô ta vậy."
Về chuyện này, Hướng Vãn không tiện nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Mẹ cô cằn nhằn một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Không phải con nói có chuyện sao? Chuyện gì thế?"
“Ồ.” Hướng Vãn chớp mắt: “Xưởng của bọn con sắp phân nhà rồi.”
"Phân nhà?" Tô Tuyết Mai sửng sốt hồi lâu rồi mới hỏi: "Con có được phân không?"
Hướng Vãn lắc đầu: "Lần này phân nhà dựa vào thâm niên và điểm tích lũy. Thâm niên là quy định bắt buộc, còn điểm dùng để chọn tầng."
Tô Tuyết Mai thở dài: "Vậy thâm niên bao nhiêu năm thì được phân?"
Hướng Vãn: “Mười lăm năm.”
“Con mới vào xưởng được bốn năm.”
Hướng Vãn nói: “Xưởng bọn con còn có quy định, những nhân viên cũ đã nghỉ hưu hoặc chết vì tai nạn lao động, trước đây chưa được phân nhà thì lần này cũng có thể được phân cho một căn, hoặc là số năm làm việc của họ sẽ được cộng vào số năm của các con. Ba con đã làm việc mười ba năm, cộng thêm bốn năm của con là đủ năm để được phân rồi." Hướng Vãn càng nói càng hưng phấn: “Hơn nữa, ba là thợ rèn cấp sáu, cho nên điểm cũng có thể được xếp hạng đầu tiên."
Tô Tuyết Mai vui vẻ nắm tay con gái: “Vậy thì phân đi.” Sau đó bà lại nhỏ giọng, nói: “Chuyện này con đừng nói cho người khác biết, đặc biệt là chị dâu của con, đợi khi nào được phân rồi thì đó sẽ là nhà tân hôn của con."
Hướng Vãn cười ha ha: "Còn có một điều kiện, mẹ có thể chấp nhận không?"
"Điều kiện gì? Chỉ cần không phải là bán con đi thì đều được."
Hướng Vãn nhìn mẹ mình, nghiêm túc nói: “Về cơ bản cũng giống như bán con vậy… Chỉ có những người đã kết hôn mới được phân.”
“Đã kết hôn?” Tô Tuyết Mai lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy phiền muộn. Con gái của bà mới hai mươi mốt tuổi, là một tờ giấy trắng, bà biết tìm đâu ra con rể có sẵn cho con gái mình?
"Vậy con nghĩ thế nào? Thực sự muốn kết hôn vội vàng chỉ vì một căn nhà à?"
Hướng Vãn ôm chân, tựa cằm vào đầu gối: “Nhà thì phải phân, nhưng cũng không thể vội kết hôn được, mẹ.” Cô bỗng nhìn Tô Tuyết Mai với ánh mắt sáng rực: “Ngày mai mẹ đi tìm hai dì của con đi, sau đó huy động mấy chị em của mẹ, bảo bọn họ mau giới thiệu cho con một đối tượng." Tâm trí Hướng Vãn hiện giờ đều là nhà, hoàn toàn không nghĩ tới hôn nhân có ý nghĩa gì, cho nên khi cô nói ra những lời này, mặt không đỏ, tim không đập.
Cô rất háo hức muốn có một căn nhà, mùa hè có thể tắm rửa, nửa đêm đi vệ sinh cũng không phải sợ, không còn mùi khói dầu nồng nặc, cũng không phải nghe mấy âm thanh ngượng ngùng của đôi vợ chồng kia.
Trước khi Hướng Vãn lên tám tuổi, cô sống trong ngôi nhà do bà nội tự xây, điều kiện ở đó tốt hơn ở đây, ít nhất không cần lo lắng về việc đi vệ sinh. Sau khi Hướng Vãn chuyển đến đây, năm đó cô mười hai tuổi, có lần lúc nửa đêm cô dậy đi vệ sinh, khi nhìn thấy có người lén nhìn qua khe cửa, cô sợ hãi vội vàng kéo quần chạy ra ngoài, người đàn ông đó túm lấy cô, liên tục sờ vào người cô khiến Hướng Vãn sợ hãi khóc lớn.
Người đàn ông này sống cùng một dãy hành lang với Trương Chính Dân, mỗi lần Hướng Vãn và em trai nhìn thấy ông ta đều gọi ông ta một tiếng bác, vậy mà không ngờ ông ta lại là một kẻ dâm dê bẩn thỉu như vậy.
Trương Xuân Lai nghe thấy tiếng la hét thì chạy tới, túm lấy gã ta và đánh gã một trận dã man. Kể từ đó, Hướng Vãn bị ám ảnh tâm lý khi đi vệ sinh vào ban đêm. Buổi tối, cô cố gắng uống ít nước nhất có thể, nếu như có thể nhịn thì sẽ nhịn tới sáng.
Vậy nên nếu được phân nhà, cô sẽ không còn phải sợ hãi nữa, Hướng Vãn ôm chặt lấy chiếc chăn bông, âm thần khao khát. Mẹ cô đã rời đi từ lâu, nhưng cô vẫn chưa ngủ.
Tô Tuyết Mai làm việc rất hiệu quả, trong vòng hai ngày, bà đã tìm được mấy chàng trai cho Hướng Vãn. Cô đi đến gặp từng người, nhưng không có chàng trai nào vừa ý cô cả. Mấy người đàn ông đó không phải là không hợp tuổi thì là dáng người quá thấp. Hướng Vãn không còn cách nào khác, đành phải bổ dung thêm một vài điều kiện: Tuổi không quá hai mươi sáu, chiều cao không dưới 1,75 mét và đương nhiên phải có sức khỏe tốt và có công việc chính thức.
Để tìm được một thanh niên hợp tuổi là việc không dễ, nhưng chuyện này không làm khó được Tô Tuyết Mai, người đang quyết tâm vì tương lai của con gái mình. Một tuần sau, bọn họ nhận được tin tức từ người cậu họ ở xa đang làm tại nhà máy sản xuất vòng bi tại quận Vân Dao. Ông ấy nói rằng đã tìm được một đối tượng cực tốt cho Hướng Vãn. Người này làm việc trong ủy ban thành phố, họ Đường, dáng người cao, trông rất cường tráng.
Cường tráng là bộ dạng gì? Hướng Vãn không hiểu lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro