Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
“Ôi chao, ôi chao!” Sáng sớm tinh mơ, Triệu Tuyết Quyên đã ôm chân phải kêu la thảm thiết.
Hoàng Xuân Yến và Trần Ngọc Hương đã quá quen với cảnh này, họ an ủi cô vài câu rồi bỏ khăn mặt và bàn chải đánh răng vào chậu men, bưng đi rửa mặt. Tần Vũ Kiều thì thành thạo ngồi xuống cạnh giường Triệu Tuyết Quyên, xắn tay áo lên xoa bóp chân cho cô.
“Không được thì tối nay đừng bó nữa.”
“Sao thế được?” Triệu Tuyết Quyên cũng đưa tay ra cùng xoa bóp. Bốn bàn tay cùng nhau xoa nắn, cái chân tê cứng mới dần dần hồi lại: “Cậu cũng biết đấy, tôi không thể nào so với các cậu. Gân cốt tôi vốn cứng, vất vả lắm mới ép được mềm ra nên không chăm chỉ tập luyện thì sao được chứ, nếu không lần sau đoàn diễn vở mới lại chẳng có phần tôi.”
Giọng cô nhỏ dần, nghĩ đến điều kiện bẩm sinh của mình kém hơn người khác, trong lòng không khỏi chán nản.
Tần Vũ Kiều không tỏ thái độ gì, chỉ an ủi cô: “Sao có thể không có cậu được, những vở diễn lớn thiếu ai chứ không thể thiếu cậu, động tác lộn nhào của cậu là độc nhất vô nhị, trong đoàn nào có ai sánh bằng?”
Nghe vậy, tâm trạng u ám của Triệu Tuyết Quyên lại phấn chấn hẳn lên. Đúng vậy, năm đó cô chính là dựa vào động tác lộn nhào mà được tuyển thẳng vào đây, ai có thể qua mặt cô được chứ!
Bảy giờ sáng, trong phòng tập của Đoàn văn công đèn đuốc sáng trưng, một nhóm văn công binh mặc trang phục tập luyện lại bắt đầu một ngày tập múa.
*
Ăn cơm trưa xong, đoàn trưởng Đoàn văn công là Tống Lệ Nga và phó đoàn trưởng Tổng chính văn công đoàn là Lý Tú Cầm đang trò chuyện trong văn phòng. Hai người là đồng hương cách nhau bốn tuổi, quen biết nhau từ khi còn trẻ, tình cảm luôn rất tốt. Lý Tú Cầm kết hôn với Bộ trưởng Quân khu, hiện tại vẫn luôn sống ở Kinh Thị.
“Uống trà đi.” Tống Lệ Nga pha trà cho bà, sau đó mới ngồi xuống một bên: “Chị Tú Cầm, chị vội vàng cái gì chứ, hiếm khi về đây một chuyến sao không ở lại thêm vài ngày rồi hẵng đi?”
Lý Tú Cầm nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Lần này tôi về cũng chỉ là về quê thăm người thân, nhân tiện đến thăm cháu ngoại của Bộ trưởng Phùng.”
Kết hôn nhiều năm rồi, ở bên ngoài Lý Tú Cầm vẫn quen gọi chồng là Bộ trưởng Phùng.
“Vậy thì được, lần sau ở lại lâu một chút.” Tống Lệ Nga cẩn thận đánh giá Lý Tú Cầm đối diện, bà ấy rất biết cách giữ gìn nhan sắc. Bốn mươi ba tuổi rồi mà nhìn còn trẻ hơn cả mình, một bộ đồ bình thường cũng mặc rất có khí chất. Nghĩ vậy, cô liền buột miệng nói ra khiến Lý Tú Cầm bật cười.
“Em đừng trêu chọc chị nữa, chị cũng có tuổi rồi.” Bà đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn bên tai, nghĩ đến những cô gái trẻ trong Đoàn văn công, hồi ức bất giác ùa về: “Lúc đó chúng ta cũng trẻ như vậy, mười mấy hai mươi tuổi non choẹt hệt như những cô gái trong đoàn của em bây giờ. Ôi! thoắt một cái đã mấy chục năm rồi.”
“Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy đám nhóc trong đoàn, em lại như nhìn thấy chính mình hồi trẻ mới vào đội tuyên truyền của huyện, cái gì cũng không hiểu…” Tống Lệ Nga nắm tay bà ôn lại chuyện xưa, cuối cùng không quên tranh thủ chút lợi ích cho các cô gái.
“Chị Tú Cầm, chị xem có thể cho đoàn em hai suất được không? Tần Vũ Kiều và Thẩm Nguyệt Tuệ đều là những hạt giống tốt, nếu có cơ hội được lên Kinh Thị học tập chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh, về sau cũng có thể giúp đỡ mọi người cùng tiến bộ.”
“Hóa ra là em đang chờ chị ở đây à?” Nhớ đến hai bóng hình đang múa uyển chuyển trong phòng tập mấy hôm trước, Lý Tú Cầm cười nói: “Để xem buổi biểu diễn mấy hôm nữa đã rồi quyết định.”
Hoàng Xuân Yến và Trần Ngọc Hương đã quá quen với cảnh này, họ an ủi cô vài câu rồi bỏ khăn mặt và bàn chải đánh răng vào chậu men, bưng đi rửa mặt. Tần Vũ Kiều thì thành thạo ngồi xuống cạnh giường Triệu Tuyết Quyên, xắn tay áo lên xoa bóp chân cho cô.
“Không được thì tối nay đừng bó nữa.”
“Sao thế được?” Triệu Tuyết Quyên cũng đưa tay ra cùng xoa bóp. Bốn bàn tay cùng nhau xoa nắn, cái chân tê cứng mới dần dần hồi lại: “Cậu cũng biết đấy, tôi không thể nào so với các cậu. Gân cốt tôi vốn cứng, vất vả lắm mới ép được mềm ra nên không chăm chỉ tập luyện thì sao được chứ, nếu không lần sau đoàn diễn vở mới lại chẳng có phần tôi.”
Giọng cô nhỏ dần, nghĩ đến điều kiện bẩm sinh của mình kém hơn người khác, trong lòng không khỏi chán nản.
Tần Vũ Kiều không tỏ thái độ gì, chỉ an ủi cô: “Sao có thể không có cậu được, những vở diễn lớn thiếu ai chứ không thể thiếu cậu, động tác lộn nhào của cậu là độc nhất vô nhị, trong đoàn nào có ai sánh bằng?”
Nghe vậy, tâm trạng u ám của Triệu Tuyết Quyên lại phấn chấn hẳn lên. Đúng vậy, năm đó cô chính là dựa vào động tác lộn nhào mà được tuyển thẳng vào đây, ai có thể qua mặt cô được chứ!
Bảy giờ sáng, trong phòng tập của Đoàn văn công đèn đuốc sáng trưng, một nhóm văn công binh mặc trang phục tập luyện lại bắt đầu một ngày tập múa.
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn cơm trưa xong, đoàn trưởng Đoàn văn công là Tống Lệ Nga và phó đoàn trưởng Tổng chính văn công đoàn là Lý Tú Cầm đang trò chuyện trong văn phòng. Hai người là đồng hương cách nhau bốn tuổi, quen biết nhau từ khi còn trẻ, tình cảm luôn rất tốt. Lý Tú Cầm kết hôn với Bộ trưởng Quân khu, hiện tại vẫn luôn sống ở Kinh Thị.
“Uống trà đi.” Tống Lệ Nga pha trà cho bà, sau đó mới ngồi xuống một bên: “Chị Tú Cầm, chị vội vàng cái gì chứ, hiếm khi về đây một chuyến sao không ở lại thêm vài ngày rồi hẵng đi?”
Lý Tú Cầm nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Lần này tôi về cũng chỉ là về quê thăm người thân, nhân tiện đến thăm cháu ngoại của Bộ trưởng Phùng.”
Kết hôn nhiều năm rồi, ở bên ngoài Lý Tú Cầm vẫn quen gọi chồng là Bộ trưởng Phùng.
“Vậy thì được, lần sau ở lại lâu một chút.” Tống Lệ Nga cẩn thận đánh giá Lý Tú Cầm đối diện, bà ấy rất biết cách giữ gìn nhan sắc. Bốn mươi ba tuổi rồi mà nhìn còn trẻ hơn cả mình, một bộ đồ bình thường cũng mặc rất có khí chất. Nghĩ vậy, cô liền buột miệng nói ra khiến Lý Tú Cầm bật cười.
“Em đừng trêu chọc chị nữa, chị cũng có tuổi rồi.” Bà đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn bên tai, nghĩ đến những cô gái trẻ trong Đoàn văn công, hồi ức bất giác ùa về: “Lúc đó chúng ta cũng trẻ như vậy, mười mấy hai mươi tuổi non choẹt hệt như những cô gái trong đoàn của em bây giờ. Ôi! thoắt một cái đã mấy chục năm rồi.”
“Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy đám nhóc trong đoàn, em lại như nhìn thấy chính mình hồi trẻ mới vào đội tuyên truyền của huyện, cái gì cũng không hiểu…” Tống Lệ Nga nắm tay bà ôn lại chuyện xưa, cuối cùng không quên tranh thủ chút lợi ích cho các cô gái.
“Chị Tú Cầm, chị xem có thể cho đoàn em hai suất được không? Tần Vũ Kiều và Thẩm Nguyệt Tuệ đều là những hạt giống tốt, nếu có cơ hội được lên Kinh Thị học tập chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh, về sau cũng có thể giúp đỡ mọi người cùng tiến bộ.”
“Hóa ra là em đang chờ chị ở đây à?” Nhớ đến hai bóng hình đang múa uyển chuyển trong phòng tập mấy hôm trước, Lý Tú Cầm cười nói: “Để xem buổi biểu diễn mấy hôm nữa đã rồi quyết định.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro