Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
“Ha ha ha ha ha ha.” Hoàng Xuân Yến cười đến nỗi không ngậm được miệng, chỉ hỏi Tần Vũ Kiều: “Thế nhỡ sau này cậu mà lấy chồng cao mét tám thì sao, mẹ cậu có cho cậu bước chân vào nhà không?”
“Chắc tôi sẽ không tìm người cao như vậy đâu...” Tần Vũ Kiều làm sao biết được người yêu tương lai của mình sẽ cao bao nhiêu, nói bừa vậy thôi.
“Cậu đúng là không có mắt nhìn.” Triệu Tuyết Quyên dịch người sát lại gần Tần Vũ Kiều, hạ thấp giọng hỏi: “Đúng rồi, thế cái suất đi học ở Kinh Thị kia thì sao rồi? Lần này cậu không biểu diễn, chắc là sẽ giao luôn cho Thẩm Nguyệt Tuệ chứ gì?”
Trần Ngọc Hương cũng gật đầu, cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ thì tiếc quá: “Hay là nói với đoàn trưởng Tống xem sao, cố gắng tranh thủ thêm lần nữa?”
“Chị thấy cũng được, nếu không được nữa thì đợi đến buổi biểu diễn vào tháng ba, lúc đó Kiều Kiều đã có thể nhảy được rồi.” Hoàng Xuân Yến nghĩ nên đi nói với đoàn trưởng Tống một tiếng, dò hỏi ý của cô ấy xem sao.
Tần Vũ Kiều đặt hạt dưa xuống, ho khan hai tiếng rồi lên tiếng, cô nhớ đến chuyện hôm qua đoàn trưởng Tống đến tìm mình nói chuyện về hai suất đi học...
...
Trong ký túc xá dành cho các thành viên độc thân của đoàn văn công, Thẩm Nguyệt Tuệ và ba người bạn cùng phòng cầm theo phích nước nóng đi lấy nước sôi, hôm nay bận rộn cả ngày đúng là mệt muốn chết.
“Nguyệt Tuệ, hôm nay cậu nhảy đẹp thật đấy!”
“Ước gì tôi nhảy được như cậu!”
“Bây giờ chúng ta không theo kịp cậu ấy được rồi.”
Thẩm Nguyệt Tuệ mỉm cười, ngẩng cao đầu, như một con công đang xòe đuôi kiêu hãnh, chỉ an ủi bọn họ: “Cứ chăm chỉ luyện tập là sẽ tiến bộ thôi.”
Gương mặt cô xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt phượng hơi xếch lên toát lên vẻ phong tình vạn chủng, lúc này đắc ý càng khiến người ta không thể rời mắt.
“Cũng phải, cậu vốn xuất thân là người học múa từ nhỏ, tốt nghiệp trường múa chuyên nghiệp mà.”
Nền tảng vững chắc, tốt nghiệp trường múa chuyên nghiệp, Thẩm Nguyệt Tuệ luôn tự hào, đối với thực lực của bản thân cũng chưa bao giờ che giấu.
“Khi nào rảnh tôi sẽ nói cho mọi người nghe về những điểm chính của điệu múa Mông Cổ...”
“Được đó!”
Bốn người lấy nước sôi xong quay về ký túc xá, vừa đi vừa nói chuyện, đến chỗ ngoặt cầu thang thì tình cờ gặp mặt Triệu Tuyết Quyên và mấy người vừa từ bệnh viện về.
Tâm trạng đang tốt, Thẩm Nguyệt Tuệ hiếm khi chủ động gọi Triệu Tuyết Quyên hỏi han tình hình vết thương của Tần Vũ Kiều. Không vì gì khác, chỉ vì vị trí lĩnh xướng vẫn là của cô ta, cô ta vui mừng!
“Triệu Tuyết Quyên, cậu bảo Tần Vũ Kiều cứ yên tâm dưỡng thương đi, đội múa có tôi lo liệu rồi, khi nào cô ấy quay lại cũng được.”
Nghe xem! Sao Triệu Tuyết Quyên có thể không nghe ra ý tứ khoe khoang trong lời nói của Thẩm Nguyệt Tuệ. Nếu là trước đây cô đã xắn tay áo lên đánh nhau với Thẩm Nguyệt Tuệ rồi, nhưng vừa rồi nghe Tần Vũ Kiều nói chuyện suất đi Kinh Thị có phần của cô ấy, cô đang vui mừng thay cho bạn mình không thèm chấp nhặt với Thẩm Nguyệt Tuệ làm gì.
Cô ấy chẳng những không tức giận mà còn cười đáp: “Tiểu Kiều nhà chúng tôi không sao đâu, mai là có thể xuống giường, ngày kia có thể tập luyện, ngày kìa có thể lên múa chính.”
Vẻ mặt đó cùng với khuôn mặt tròn trịa và đôi mắt cong lên, giọng điệu mỉa mai khiến Thẩm Nguyệt Tuệ tức điên.
“Cô...” Thẩm Nguyệt Tuệ đỏ mặt, vị trí múa chính vốn là của cô ta. Triệu Tuyết Quyên này tự mình không giành được thì lại mong Tần Vũ Kiều đến giành, đúng là đồ nhà quê, tâm địa thật lắm mưu mô!
“Chắc tôi sẽ không tìm người cao như vậy đâu...” Tần Vũ Kiều làm sao biết được người yêu tương lai của mình sẽ cao bao nhiêu, nói bừa vậy thôi.
“Cậu đúng là không có mắt nhìn.” Triệu Tuyết Quyên dịch người sát lại gần Tần Vũ Kiều, hạ thấp giọng hỏi: “Đúng rồi, thế cái suất đi học ở Kinh Thị kia thì sao rồi? Lần này cậu không biểu diễn, chắc là sẽ giao luôn cho Thẩm Nguyệt Tuệ chứ gì?”
Trần Ngọc Hương cũng gật đầu, cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ thì tiếc quá: “Hay là nói với đoàn trưởng Tống xem sao, cố gắng tranh thủ thêm lần nữa?”
“Chị thấy cũng được, nếu không được nữa thì đợi đến buổi biểu diễn vào tháng ba, lúc đó Kiều Kiều đã có thể nhảy được rồi.” Hoàng Xuân Yến nghĩ nên đi nói với đoàn trưởng Tống một tiếng, dò hỏi ý của cô ấy xem sao.
Tần Vũ Kiều đặt hạt dưa xuống, ho khan hai tiếng rồi lên tiếng, cô nhớ đến chuyện hôm qua đoàn trưởng Tống đến tìm mình nói chuyện về hai suất đi học...
...
Trong ký túc xá dành cho các thành viên độc thân của đoàn văn công, Thẩm Nguyệt Tuệ và ba người bạn cùng phòng cầm theo phích nước nóng đi lấy nước sôi, hôm nay bận rộn cả ngày đúng là mệt muốn chết.
“Nguyệt Tuệ, hôm nay cậu nhảy đẹp thật đấy!”
“Ước gì tôi nhảy được như cậu!”
“Bây giờ chúng ta không theo kịp cậu ấy được rồi.”
Thẩm Nguyệt Tuệ mỉm cười, ngẩng cao đầu, như một con công đang xòe đuôi kiêu hãnh, chỉ an ủi bọn họ: “Cứ chăm chỉ luyện tập là sẽ tiến bộ thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gương mặt cô xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt phượng hơi xếch lên toát lên vẻ phong tình vạn chủng, lúc này đắc ý càng khiến người ta không thể rời mắt.
“Cũng phải, cậu vốn xuất thân là người học múa từ nhỏ, tốt nghiệp trường múa chuyên nghiệp mà.”
Nền tảng vững chắc, tốt nghiệp trường múa chuyên nghiệp, Thẩm Nguyệt Tuệ luôn tự hào, đối với thực lực của bản thân cũng chưa bao giờ che giấu.
“Khi nào rảnh tôi sẽ nói cho mọi người nghe về những điểm chính của điệu múa Mông Cổ...”
“Được đó!”
Bốn người lấy nước sôi xong quay về ký túc xá, vừa đi vừa nói chuyện, đến chỗ ngoặt cầu thang thì tình cờ gặp mặt Triệu Tuyết Quyên và mấy người vừa từ bệnh viện về.
Tâm trạng đang tốt, Thẩm Nguyệt Tuệ hiếm khi chủ động gọi Triệu Tuyết Quyên hỏi han tình hình vết thương của Tần Vũ Kiều. Không vì gì khác, chỉ vì vị trí lĩnh xướng vẫn là của cô ta, cô ta vui mừng!
“Triệu Tuyết Quyên, cậu bảo Tần Vũ Kiều cứ yên tâm dưỡng thương đi, đội múa có tôi lo liệu rồi, khi nào cô ấy quay lại cũng được.”
Nghe xem! Sao Triệu Tuyết Quyên có thể không nghe ra ý tứ khoe khoang trong lời nói của Thẩm Nguyệt Tuệ. Nếu là trước đây cô đã xắn tay áo lên đánh nhau với Thẩm Nguyệt Tuệ rồi, nhưng vừa rồi nghe Tần Vũ Kiều nói chuyện suất đi Kinh Thị có phần của cô ấy, cô đang vui mừng thay cho bạn mình không thèm chấp nhặt với Thẩm Nguyệt Tuệ làm gì.
Cô ấy chẳng những không tức giận mà còn cười đáp: “Tiểu Kiều nhà chúng tôi không sao đâu, mai là có thể xuống giường, ngày kia có thể tập luyện, ngày kìa có thể lên múa chính.”
Vẻ mặt đó cùng với khuôn mặt tròn trịa và đôi mắt cong lên, giọng điệu mỉa mai khiến Thẩm Nguyệt Tuệ tức điên.
“Cô...” Thẩm Nguyệt Tuệ đỏ mặt, vị trí múa chính vốn là của cô ta. Triệu Tuyết Quyên này tự mình không giành được thì lại mong Tần Vũ Kiều đến giành, đúng là đồ nhà quê, tâm địa thật lắm mưu mô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro