Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
Các thành viên của đoàn văn công cúi chào trong tiếng vỗ tay như sấm rền, Tần Vũ Kiều đứng thẳng người nhìn xuống phía dưới.
“Mau nhìn kìa, người ngồi cạnh Thủ trưởng chính là Đại đội trưởng Đại đội ba mà lần trước tớ kể đấy, đẹp trai ngời ngời luôn!” Triệu Tuyết Quyên dùng khuỷu tay huých huých hai cô bạn bên cạnh, ra vẻ hào phóng kiểu đồ tốt thì mình cũng không giấu giếm đâu.
Vị Thủ trưởng ngồi ở vị trí trung tâm hàng ghế đầu tiên mỉm cười hiền từ vỗ tay, bên cạnh... Tần Vũ Kiều vô tình chạm mắt với vị sĩ quan anh tuấn ngồi cạnh Thủ trưởng. Người nọ mặc quân phục khác với bộ thường phục khi gặp ở bệnh viện, bộ quân phục màu xanh lục này càng khiến người ta toát lên vẻ cứng cỏi anh tuấn.
Trong phút chốc lại trùng khớp với hình tượng người sĩ quan cao lớn trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô đọc mấy hôm trước.
Thì ra đồng chí dưa hấu kia là Đại đội trưởng Đại đội ba.
Một giây sau, Tần Vũ Kiều liền dời mắt đi chỗ khác, cô luôn cảm thấy ánh mắt người này quá nóng bỏng, vừa kiên định lại có thần. Con ngươi đen láy ẩn chứa biển cả sâu thẳm, như thể có thể hút hồn người khác vậy.
Chỉ một ánh mắt chạm nhau, mặt cô đã nóng bừng lên.
Xuống khỏi sân khấu, các nữ chiến sĩ của đoàn văn công thay quần áo, tẩy trang, lại là một hồi bận rộn. Phải nói là biểu diễn mệt người thật đấy, lúc đầu thì chuẩn bị tập luyện, lúc biểu diễn thì phải dồn hết tâm sức. Khi xong rồi khán giả lần lượt ra về, diễn viên còn phải thu dọn đồ đạc của mình, khuân vác trang phục biểu diễn và đạo cụ về.
Hoàng Xuân Yến sắp sửa kết thúc chặng đường hơn mười năm gắn bó với đoàn văn công. Sau buổi diễn cuối cùng, chỉ còn vài ngày nữa là cô sẽ rời khỏi nơi này. Hôm nay cô hẹn ba người bạn cùng phòng đi ăn tối, nhưng nhìn quanh quất, cô chẳng thấy bóng dáng của Tần Vũ Kiều đâu cả.
“Quyên này, Kiều Kiều đâu rồi?”
Triệu Tuyết Quyên ghé sát tai Hoàng Xuân Yến, thần thần bí bí nói: “Vừa nãy đoàn trưởng Tống gọi cô ấy ra ngoài rồi, nghe loáng thoáng hình như là sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt đấy!”
“Xem mắt?” Hoàng Xuân Yến tròn mắt ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì Tần Vũ Kiều cũng đến tuổi kết hôn rồi, cũng là chuyện bình thường.
“Thôi được rồi, đợi lát nữa cô ấy quay lại, chúng ta hỏi cho ra lẽ!” Triệu Tuyết Quyên rủ hai người bạn cùng phòng, ngồi đợi Tần Vũ Kiều ở phía sau sân khấu.
*
Buổi diễn mừng xuân kết thúc viên mãn, dòng người xem nườm nượp ra về. Cố Thiên Chuẩn và Ngô Phong vừa bàn về công việc hậu kỳ, vừa thong thả đi về phía khu nhà tập thể.
“Được, chuyện xuống đại đội huấn luyện tôi sẽ sắp xếp sau, đến lúc đó cậu phải trổ hết tài năng cho anh em xem đấy.”
Cố Thiên Chuẩn khó có được khi nở nụ cười: “Sao nào, vẫn muốn kiểm tra năng lực của tôi à?”
“Lâu rồi không gặp, cũng phải xem xét tình hình của cậu chứ.” Ngô Phong vỗ vai anh, thầm nghĩ con người này cứng như sắt thép, quả nhiên những năm tháng chinh chiến trên chiến trường không phải là vô ích. “Thôi, tôi về đây.”
“Ừ.”
Cố Thiên Chuẩn nhìn theo bóng người vừa quay đi, lại gọi với: “Cậu… Quyển tiểu thuyết tình yêu lãng mạn mà cậu nói lần trước, cho tôi mượn xem thử.”
Ngô Phong: “Hả?”
“Không phải cậu nói là không xem sao?”
“Mau nhìn kìa, người ngồi cạnh Thủ trưởng chính là Đại đội trưởng Đại đội ba mà lần trước tớ kể đấy, đẹp trai ngời ngời luôn!” Triệu Tuyết Quyên dùng khuỷu tay huých huých hai cô bạn bên cạnh, ra vẻ hào phóng kiểu đồ tốt thì mình cũng không giấu giếm đâu.
Vị Thủ trưởng ngồi ở vị trí trung tâm hàng ghế đầu tiên mỉm cười hiền từ vỗ tay, bên cạnh... Tần Vũ Kiều vô tình chạm mắt với vị sĩ quan anh tuấn ngồi cạnh Thủ trưởng. Người nọ mặc quân phục khác với bộ thường phục khi gặp ở bệnh viện, bộ quân phục màu xanh lục này càng khiến người ta toát lên vẻ cứng cỏi anh tuấn.
Trong phút chốc lại trùng khớp với hình tượng người sĩ quan cao lớn trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô đọc mấy hôm trước.
Thì ra đồng chí dưa hấu kia là Đại đội trưởng Đại đội ba.
Một giây sau, Tần Vũ Kiều liền dời mắt đi chỗ khác, cô luôn cảm thấy ánh mắt người này quá nóng bỏng, vừa kiên định lại có thần. Con ngươi đen láy ẩn chứa biển cả sâu thẳm, như thể có thể hút hồn người khác vậy.
Chỉ một ánh mắt chạm nhau, mặt cô đã nóng bừng lên.
Xuống khỏi sân khấu, các nữ chiến sĩ của đoàn văn công thay quần áo, tẩy trang, lại là một hồi bận rộn. Phải nói là biểu diễn mệt người thật đấy, lúc đầu thì chuẩn bị tập luyện, lúc biểu diễn thì phải dồn hết tâm sức. Khi xong rồi khán giả lần lượt ra về, diễn viên còn phải thu dọn đồ đạc của mình, khuân vác trang phục biểu diễn và đạo cụ về.
Hoàng Xuân Yến sắp sửa kết thúc chặng đường hơn mười năm gắn bó với đoàn văn công. Sau buổi diễn cuối cùng, chỉ còn vài ngày nữa là cô sẽ rời khỏi nơi này. Hôm nay cô hẹn ba người bạn cùng phòng đi ăn tối, nhưng nhìn quanh quất, cô chẳng thấy bóng dáng của Tần Vũ Kiều đâu cả.
“Quyên này, Kiều Kiều đâu rồi?”
Triệu Tuyết Quyên ghé sát tai Hoàng Xuân Yến, thần thần bí bí nói: “Vừa nãy đoàn trưởng Tống gọi cô ấy ra ngoài rồi, nghe loáng thoáng hình như là sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt đấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xem mắt?” Hoàng Xuân Yến tròn mắt ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì Tần Vũ Kiều cũng đến tuổi kết hôn rồi, cũng là chuyện bình thường.
“Thôi được rồi, đợi lát nữa cô ấy quay lại, chúng ta hỏi cho ra lẽ!” Triệu Tuyết Quyên rủ hai người bạn cùng phòng, ngồi đợi Tần Vũ Kiều ở phía sau sân khấu.
*
Buổi diễn mừng xuân kết thúc viên mãn, dòng người xem nườm nượp ra về. Cố Thiên Chuẩn và Ngô Phong vừa bàn về công việc hậu kỳ, vừa thong thả đi về phía khu nhà tập thể.
“Được, chuyện xuống đại đội huấn luyện tôi sẽ sắp xếp sau, đến lúc đó cậu phải trổ hết tài năng cho anh em xem đấy.”
Cố Thiên Chuẩn khó có được khi nở nụ cười: “Sao nào, vẫn muốn kiểm tra năng lực của tôi à?”
“Lâu rồi không gặp, cũng phải xem xét tình hình của cậu chứ.” Ngô Phong vỗ vai anh, thầm nghĩ con người này cứng như sắt thép, quả nhiên những năm tháng chinh chiến trên chiến trường không phải là vô ích. “Thôi, tôi về đây.”
“Ừ.”
Cố Thiên Chuẩn nhìn theo bóng người vừa quay đi, lại gọi với: “Cậu… Quyển tiểu thuyết tình yêu lãng mạn mà cậu nói lần trước, cho tôi mượn xem thử.”
Ngô Phong: “Hả?”
“Không phải cậu nói là không xem sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro