Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
"Tôi đi đây." Tần Vũ Kiều thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
"Ấy, thay quần áo đi chứ! Mặc bộ này đẹp mà!" Triệu Tuyết Quyên vội vàng kéo cô lại.
Tần Vũ Kiều xua xua tay, cô cảm thấy bộ quân phục trên người thế này là được rồi. Cô chỉnh lại quân phục cho ngay ngắn, vóc dáng cân đối ẩn sau lớp vải kaki xanh càng thêm rắn rỏi, hai bím tóc buông hờ trên vai, trông thật xinh xắn.
"Ừ cũng được, cậu thế nào mà chẳng đẹp, đi nhanh đi." Hai người tiễn cô ra đến cửa, nháy mắt với cô khiến Tần Vũ Kiều phải chạy biến đi.
Phó Liên trưởng Liên đội hai, Tiểu đoàn một là Vương Vũ, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài đen thẳng thớm. Chiếc áo sơ mi này là do mẹ anh mua vải về may cho anh vào dịp về quê thăm nhà năm ngoái, tổng cộng anh mới mặc có hai lần. Đối với anh đây là thứ đồ quý giá nhất, bình thường không bao giờ đem ra dùng.
Lần này xem mắt là chuyện hệ trọng, anh mới lôi nó ra.
Vương Vũ là người sống tiết kiệm, mỗi tháng anh đều gửi phần lớn tiền lương và cả tem phiếu tích cóp được về cho gia đình, cuộc sống của anh rất giản dị. Nói đến tem phiếu vải, anh đã nhiều năm không may quần áo mới, đều nhường cho người nhà. Năm ngoái mẹ anh "động lòng trắc ẩn" mới mua vải may cho anh một bộ.
Phải nói là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, Vương Vũ tuy không cao nhưng cũng không thấp, so với mọi người xung quanh thì cũng ở mức trung bình. Nước da ngăm đen, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, cười lên trông có vẻ thật thà rất phúc hậu, nhìn là biết người có chí tiến thủ. Có thể nói là hình mẫu người con rể lý tưởng trong mắt các bà mẹ vợ.
Từ sau lần xem Tần Vũ Kiều múa, anh đã để ý đến cô. Lần này anh đã nhờ vị Liên trưởng của mình tìm đến Chính ủy đoàn văn công, sau một hồi thuyết phục cuối cùng anh cũng sắp xếp được buổi xem mắt này.
Tình cảm của anh rất kiên định, anh thực sự rất thích Tần Vũ Kiều. Vì vậy khi nhìn thấy cô gái trong mộng đang tiến lại gần, trong phút chốc anh như quên cả thở.
"Xin chào anh." Tần Vũ Kiều chạy đến, vừa kịp lúc. Trong quân khu, mọi người đều phải huấn luyện, ngay cả đoàn văn công cũng không ngoại lệ, vì vậy việc chạy bộ cũng khá thoải mái.
Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, chỉnh lại tóc tai, đây là lần đầu tiên cô trải qua tình huống này. Cô chỉ chào hỏi một cách tự nhiên, trông còn điềm tĩnh hơn cả người đàn ông đối diện.
"Em... em chào, chào em." Vương Vũ đỏ mặt, may mà da anh ngăm đen nên không lộ rõ lắm nhưng lời nói cũng trở nên lắp bắp. Trong lòng anh thầm nghĩ mình thật là kém cỏi, anh cố gắng giữ bình tĩnh: "Đồng chí Tần Vũ Kiều, chào em, anh, anh là Vương Vũ."
Tần Vũ Kiều vốn cũng có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Vương Vũ thật thà chất phác như vậy thì cô cũng yên tâm hơn, cả người thoải mái hơn hẳn trò chuyện cùng anh.
...
Tần Vũ Kiều và Vương Vũ sóng vai đi trên đường, ở giữa cách nhau một khoảng bằng hai nắm đấm, không gần không xa cứ thế trò chuyện.
Cảm thấy hôm nay mình thể hiện không được tốt lắm, Vương Vũ liền đề nghị đến cung tiêu xã mua ít đồ ăn, thế là bây giờ trên tay Tần Vũ Kiều đang cầm một túi khoai lang khô nặng khoảng nửa cân.
"Đồng chí Tần Vũ Kiều, cho phép tôi được giới thiệu qua một chút về gia đình tôi. Tôi... tôi năm nay hai mươi lăm tuổi, nhập ngũ được sáu năm, hiện tại là Phó Liên cấp, tiền lương hàng tháng tôi đều gửi về nhà. Ông bà nội ngoại đều đã mất, bố mẹ tôi vẫn còn, trên tôi có hai chị gái, à, tôi là con thứ ba, dưới còn một em trai và một em gái. Tôi không có ưu điểm gì nổi bật, chỉ, chỉ là người con có hiếu."
"Ấy, thay quần áo đi chứ! Mặc bộ này đẹp mà!" Triệu Tuyết Quyên vội vàng kéo cô lại.
Tần Vũ Kiều xua xua tay, cô cảm thấy bộ quân phục trên người thế này là được rồi. Cô chỉnh lại quân phục cho ngay ngắn, vóc dáng cân đối ẩn sau lớp vải kaki xanh càng thêm rắn rỏi, hai bím tóc buông hờ trên vai, trông thật xinh xắn.
"Ừ cũng được, cậu thế nào mà chẳng đẹp, đi nhanh đi." Hai người tiễn cô ra đến cửa, nháy mắt với cô khiến Tần Vũ Kiều phải chạy biến đi.
Phó Liên trưởng Liên đội hai, Tiểu đoàn một là Vương Vũ, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài đen thẳng thớm. Chiếc áo sơ mi này là do mẹ anh mua vải về may cho anh vào dịp về quê thăm nhà năm ngoái, tổng cộng anh mới mặc có hai lần. Đối với anh đây là thứ đồ quý giá nhất, bình thường không bao giờ đem ra dùng.
Lần này xem mắt là chuyện hệ trọng, anh mới lôi nó ra.
Vương Vũ là người sống tiết kiệm, mỗi tháng anh đều gửi phần lớn tiền lương và cả tem phiếu tích cóp được về cho gia đình, cuộc sống của anh rất giản dị. Nói đến tem phiếu vải, anh đã nhiều năm không may quần áo mới, đều nhường cho người nhà. Năm ngoái mẹ anh "động lòng trắc ẩn" mới mua vải may cho anh một bộ.
Phải nói là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, Vương Vũ tuy không cao nhưng cũng không thấp, so với mọi người xung quanh thì cũng ở mức trung bình. Nước da ngăm đen, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, cười lên trông có vẻ thật thà rất phúc hậu, nhìn là biết người có chí tiến thủ. Có thể nói là hình mẫu người con rể lý tưởng trong mắt các bà mẹ vợ.
Từ sau lần xem Tần Vũ Kiều múa, anh đã để ý đến cô. Lần này anh đã nhờ vị Liên trưởng của mình tìm đến Chính ủy đoàn văn công, sau một hồi thuyết phục cuối cùng anh cũng sắp xếp được buổi xem mắt này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình cảm của anh rất kiên định, anh thực sự rất thích Tần Vũ Kiều. Vì vậy khi nhìn thấy cô gái trong mộng đang tiến lại gần, trong phút chốc anh như quên cả thở.
"Xin chào anh." Tần Vũ Kiều chạy đến, vừa kịp lúc. Trong quân khu, mọi người đều phải huấn luyện, ngay cả đoàn văn công cũng không ngoại lệ, vì vậy việc chạy bộ cũng khá thoải mái.
Cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, chỉnh lại tóc tai, đây là lần đầu tiên cô trải qua tình huống này. Cô chỉ chào hỏi một cách tự nhiên, trông còn điềm tĩnh hơn cả người đàn ông đối diện.
"Em... em chào, chào em." Vương Vũ đỏ mặt, may mà da anh ngăm đen nên không lộ rõ lắm nhưng lời nói cũng trở nên lắp bắp. Trong lòng anh thầm nghĩ mình thật là kém cỏi, anh cố gắng giữ bình tĩnh: "Đồng chí Tần Vũ Kiều, chào em, anh, anh là Vương Vũ."
Tần Vũ Kiều vốn cũng có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Vương Vũ thật thà chất phác như vậy thì cô cũng yên tâm hơn, cả người thoải mái hơn hẳn trò chuyện cùng anh.
...
Tần Vũ Kiều và Vương Vũ sóng vai đi trên đường, ở giữa cách nhau một khoảng bằng hai nắm đấm, không gần không xa cứ thế trò chuyện.
Cảm thấy hôm nay mình thể hiện không được tốt lắm, Vương Vũ liền đề nghị đến cung tiêu xã mua ít đồ ăn, thế là bây giờ trên tay Tần Vũ Kiều đang cầm một túi khoai lang khô nặng khoảng nửa cân.
"Đồng chí Tần Vũ Kiều, cho phép tôi được giới thiệu qua một chút về gia đình tôi. Tôi... tôi năm nay hai mươi lăm tuổi, nhập ngũ được sáu năm, hiện tại là Phó Liên cấp, tiền lương hàng tháng tôi đều gửi về nhà. Ông bà nội ngoại đều đã mất, bố mẹ tôi vẫn còn, trên tôi có hai chị gái, à, tôi là con thứ ba, dưới còn một em trai và một em gái. Tôi không có ưu điểm gì nổi bật, chỉ, chỉ là người con có hiếu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro