Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
“Con gái đoàn trưởng Lý mà cậu cũng không có ấn tượng à? Xinh lắm đấy, lại còn tốt nghiệp Đại học Kinh Thị, đúng là vừa có tài vừa có sắc.”
Anh thực sự không có ấn tượng, lúc này nhớ lại buổi diễn văn nghệ đầu xuân chỉ nhớ mang máng một bóng hình màu đỏ trên sân khấu, khi thì xoay người nhảy múa lúc thì nhón chân bước đi khiến lòng người xao xuyến.
“Tôi đã có đối tượng muốn theo đuổi rồi, còn nhớ người khác làm gì?”
“Hả? Ai vậy?” Ngô Phong giật mình, giọng nói đột nhiên lớn hơn, mới có mấy ngày mà đã có đối tượng để ý rồi? Quả nhiên là Cố Thiên Chuẩn, nhanh, chuẩn, dứt khoát!
“Chờ khi nào thành công, tôi sẽ giới thiệu cho cậu biết.”
“Ồ, tự tin ghê nhỉ.” Ngô Phong sóng vai đi cùng anh, không quên dò hỏi. Là ai mà có bản lĩnh thu phục được người đàn ông không muốn lập gia đình, chỉ biết dồn hết tâm sức vào sự nghiệp này.
Cố Thiên Chuẩn không đáp lại tiếng trêu chọc của anh ta, mấy hôm nay anh bận chuẩn bị huấn luyện dã ngoại nên chưa có thời gian đến đoàn văn công. Dù sao mọi người cũng không quen biết, tự nhiên đến gần nữ đồng chí như vậy, lỡ như ảnh hưởng đến thanh danh của người ta thì càng không tốt…
Anh dự định đợi sau khi huấn luyện dã ngoại về rồi sẽ tìm người mai mối.
“Trung đội phó Vương đi xem mắt với đóa hoa của đoàn văn công thật à?”
“Thật trăm phần trăm! Ở phía sau tòa nhà chính trị, hôm nay tôi tình cờ gặp anh ấy ra ngoài, cười đến mức miệng cũng không ngậm lại được.”
Nghe mấy chữ “bông hoa của đoàn văn công”, Cố Thiên Chuẩn dỏng tai lên, trong lòng trực giác nghĩ ngay đến Tần Vũ Kiều.
“Cậu ta tài thật đấy, Tần Vũ Kiều xinh đẹp như thế cơ mà.”
“Ghen tị quá đi, sau này cậu ấy vợ con đề huề, sướng nhất đời.”
“Nhanh thế nào được, cậu tự mà tìm một cô đi.”
Vài người lính phía trước vừa nói vừa nghe tin tức, trong lòng ai nấy đều không khỏi ghen tị.
Nghe vậy Cố Thiên Chuẩn nhíu mày, nhất là khi người lính kia còn nói thêm một câu: “Nghe nói Phó liên đội trưởng Vương định nộp đơn xin kết hôn rồi, hôm nay xem mắt mà thành công chắc là cưới luôn...” Anh trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy bỏ đi, không nán lại thêm giây phút nào nữa.
“Anh bạn à, đây là hồi xuân à nha, có muốn tôi chỉ cho vài chiêu không? Cậu ít tiếp xúc với nữ đồng chí nên không biết bây giờ các cô thích gì đâu...”
Ngô Phong tự lẩm bẩm, còn chưa nói hết câu thì đã thấy Cố Thiên Chuẩn đi về hướng khác. Hắn gọi với theo hai tiếng: “Cậu đi đâu thế?”
Cố Thiên Chuẩn bước sải bước, chỉ bỏ lại hai chữ.
“Hồi xuân.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã dừng lại dưới một gốc đa.
“Hồi ở trung đội tân binh, chúng ta huấn luyện bắn súng...” Vương Vũ vắt óc tìm chủ đề, ngày thường nói chuyện phiếm với đồng đội thì không sao, thế mà giờ đây lưỡi như bị buộc lại, câu chuyện chẳng có chút thú vị nào. Nhìn bông hoa của đoàn văn công bên cạnh có vẻ cũng chẳng hứng thú, anh ta sốt ruột đến nỗi trên trán suýt chút nữa thì rịn mồ hôi.
Đúng lúc này, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn, Vương Vũ như bắt được vàng, vội vàng lên tiếng: “Ê, Tiểu đoàn trưởng Cố!”
Giơ tay chào, Vương Vũ cười toe toét, trong lòng thầm cảm ơn sự xuất hiện đúng lúc của vị Tiểu đoàn trưởng này. Lúc này hắn vẫn còn hồi hộp, tay nắm chặt thành quyền, gặp được người quen nói chuyện vài câu cũng có thể thoải mái hơn.
Thế là hai người bắt chuyện với nhau.
Tần Vũ Kiều bên cạnh bất ngờ nhìn thấy “đồng chí hạt dưa” hôm đó, à không, là Tiểu đoàn trưởng Cố xuất hiện, lập tức nhớ đến ánh mắt nóng bỏng của anh ta trong buổi biểu diễn hôm ấy. Cô liếc mắt một cái rồi nhìn sang chỗ khác.
Anh thực sự không có ấn tượng, lúc này nhớ lại buổi diễn văn nghệ đầu xuân chỉ nhớ mang máng một bóng hình màu đỏ trên sân khấu, khi thì xoay người nhảy múa lúc thì nhón chân bước đi khiến lòng người xao xuyến.
“Tôi đã có đối tượng muốn theo đuổi rồi, còn nhớ người khác làm gì?”
“Hả? Ai vậy?” Ngô Phong giật mình, giọng nói đột nhiên lớn hơn, mới có mấy ngày mà đã có đối tượng để ý rồi? Quả nhiên là Cố Thiên Chuẩn, nhanh, chuẩn, dứt khoát!
“Chờ khi nào thành công, tôi sẽ giới thiệu cho cậu biết.”
“Ồ, tự tin ghê nhỉ.” Ngô Phong sóng vai đi cùng anh, không quên dò hỏi. Là ai mà có bản lĩnh thu phục được người đàn ông không muốn lập gia đình, chỉ biết dồn hết tâm sức vào sự nghiệp này.
Cố Thiên Chuẩn không đáp lại tiếng trêu chọc của anh ta, mấy hôm nay anh bận chuẩn bị huấn luyện dã ngoại nên chưa có thời gian đến đoàn văn công. Dù sao mọi người cũng không quen biết, tự nhiên đến gần nữ đồng chí như vậy, lỡ như ảnh hưởng đến thanh danh của người ta thì càng không tốt…
Anh dự định đợi sau khi huấn luyện dã ngoại về rồi sẽ tìm người mai mối.
“Trung đội phó Vương đi xem mắt với đóa hoa của đoàn văn công thật à?”
“Thật trăm phần trăm! Ở phía sau tòa nhà chính trị, hôm nay tôi tình cờ gặp anh ấy ra ngoài, cười đến mức miệng cũng không ngậm lại được.”
Nghe mấy chữ “bông hoa của đoàn văn công”, Cố Thiên Chuẩn dỏng tai lên, trong lòng trực giác nghĩ ngay đến Tần Vũ Kiều.
“Cậu ta tài thật đấy, Tần Vũ Kiều xinh đẹp như thế cơ mà.”
“Ghen tị quá đi, sau này cậu ấy vợ con đề huề, sướng nhất đời.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhanh thế nào được, cậu tự mà tìm một cô đi.”
Vài người lính phía trước vừa nói vừa nghe tin tức, trong lòng ai nấy đều không khỏi ghen tị.
Nghe vậy Cố Thiên Chuẩn nhíu mày, nhất là khi người lính kia còn nói thêm một câu: “Nghe nói Phó liên đội trưởng Vương định nộp đơn xin kết hôn rồi, hôm nay xem mắt mà thành công chắc là cưới luôn...” Anh trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy bỏ đi, không nán lại thêm giây phút nào nữa.
“Anh bạn à, đây là hồi xuân à nha, có muốn tôi chỉ cho vài chiêu không? Cậu ít tiếp xúc với nữ đồng chí nên không biết bây giờ các cô thích gì đâu...”
Ngô Phong tự lẩm bẩm, còn chưa nói hết câu thì đã thấy Cố Thiên Chuẩn đi về hướng khác. Hắn gọi với theo hai tiếng: “Cậu đi đâu thế?”
Cố Thiên Chuẩn bước sải bước, chỉ bỏ lại hai chữ.
“Hồi xuân.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã dừng lại dưới một gốc đa.
“Hồi ở trung đội tân binh, chúng ta huấn luyện bắn súng...” Vương Vũ vắt óc tìm chủ đề, ngày thường nói chuyện phiếm với đồng đội thì không sao, thế mà giờ đây lưỡi như bị buộc lại, câu chuyện chẳng có chút thú vị nào. Nhìn bông hoa của đoàn văn công bên cạnh có vẻ cũng chẳng hứng thú, anh ta sốt ruột đến nỗi trên trán suýt chút nữa thì rịn mồ hôi.
Đúng lúc này, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn, Vương Vũ như bắt được vàng, vội vàng lên tiếng: “Ê, Tiểu đoàn trưởng Cố!”
Giơ tay chào, Vương Vũ cười toe toét, trong lòng thầm cảm ơn sự xuất hiện đúng lúc của vị Tiểu đoàn trưởng này. Lúc này hắn vẫn còn hồi hộp, tay nắm chặt thành quyền, gặp được người quen nói chuyện vài câu cũng có thể thoải mái hơn.
Thế là hai người bắt chuyện với nhau.
Tần Vũ Kiều bên cạnh bất ngờ nhìn thấy “đồng chí hạt dưa” hôm đó, à không, là Tiểu đoàn trưởng Cố xuất hiện, lập tức nhớ đến ánh mắt nóng bỏng của anh ta trong buổi biểu diễn hôm ấy. Cô liếc mắt một cái rồi nhìn sang chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro