Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
Tần Vũ Kiều: "Ồ." Có vẻ như bản thân cô cũng không có gì để phát biểu ý kiến.
"Sao anh lại ở đây?" Lúc này Thẩm Nguyệt Tuệ mới phản ứng lại, nghi ngờ nhìn hai người. Cô biết Cố Thiên Chuẩn, vị doanh trưởng mới tới, sao lại nhanh như vậy đã ở riêng với Tần Vũ Kiều rồi?
Tần Vũ Kiều nghĩ đến việc vừa rồi Cố Thiên Chuẩn nói muốn xem mắt mình, mặt nóng bừng. Cô nhanh chóng suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, không ngờ Cố Thiên Chuẩn quay đầu nhìn mình trước, sau đó mới mở miệng: "Tôi tình cờ gặp đồng chí Tần Vũ Kiều nên hỏi chút việc về buổi biểu diễn."
"Chuyện gì về buổi biểu diễn?" Thẩm Nguyệt Tuệ vừa nghe đến biểu diễn là liền hứng thú.
Vốn dĩ còn đang trong trạng thái rối rắm và kinh ngạc, nghe thấy câu hỏi của Thẩm Nguyệt Tuệ, Tần Vũ Kiều nhìn về phía Cố Thiên Chuẩn. Hai người nhìn nhau một cái, sau đó lại dời mắt đi chỗ khác.
Cố Thiên Chuẩn thản nhiên: "Lần trước xem buổi biểu diễn đầu xuân, các tiết mục của đoàn văn công các đồng chí rất hay. Đặc biệt là tiết mục “Đội quân nương tử đỏ” khiến tôi ấn tượng sâu sắc, nên mới thuận miệng nói vài câu."
Tần Vũ Kiều nhanh trí tiếp lời: "Chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi, được cống hiến cho toàn thể chiến sĩ quân khu một buổi biểu diễn hoàn hảo là mục tiêu của chúng tôi. Doanh trưởng Cố, mọi người thích là tốt rồi."
Hai người cùng nhau chia sẻ cảm nghĩ về tiết mục biểu diễn, nói qua nói lại trông rất nghiêm túc và đứng đắn. Thẩm Nguyệt Tuệ cũng cười, phụ họa theo: "Doanh trưởng Cố, đây là trách nhiệm và sứ mệnh của chúng tôi. Sau này chúng tôi cũng sẽ tập luyện thật tốt, cố gắng mang đến nhiều tiết mục hay hơn nữa."
Tần Khải đứng bên cạnh Thẩm Nguyệt Tuệ cũng tham gia, cứ mở miệng là khen ngợi: "Nguyệt Tuệ nhảy rất giỏi, cô ấy học múa từ nhỏ, rất lợi hại."
Bốn người một hồi khen ngợi và khiêm tốn, chủ đề trò chuyện rất nghiêm túc, cho đến khi tiễn Thẩm Nguyệt Tuệ và Tần Khải đi, Tần Vũ Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ cho hai người đi xa, Tần Vũ Kiều mím môi nhìn Cố Thiên Chuẩn cười đến cong cả mắt, hai người vừa rồi phối hợp thật ăn ý và nhanh chóng.
"Mấy cô gái trong đội múa các cô cứ nhìn đi nhìn lại, tôi sợ lát nữa sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô." Cố Thiên Chuẩn mở miệng giải thích lý do tại sao vừa rồi lại nói như vậy.
"Tôi biết, lời nói của Nguyệt Tuệ chính là có ý đó, cho rằng chúng ta đang lén lút hẹn..." Tần Vũ Kiều nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nói đến đây lại cảm thấy không đúng. Chữ ‘hò’ mắc nghẹn trong cổ họng, không lên cũng không xuống. Bây giờ cô đã tỉnh táo lại, trong đầu lại nhớ đến câu nói lúc trước của Cố Thiên Chuẩn.
Còn người này lại tiếp tục nhắc lại chuyện cũ: "Vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ? À, xem mắt, để tôi tự giới thiệu trước."
Không biết tại sao sự việc lại phát triển theo hướng này, đầu óc Tần Vũ Kiều như muốn nổ tung, cô và anh căn bản không quen biết sao lại phát triển đến bước xem mắt rồi?
Ít nhất cô đi xem mắt với Vương Vũ cũng là do lãnh đạo hai bên giới thiệu, mọi người đều biết rõ về nhau.
Còn Cố Thiên Chuẩn, người đàn ông cao lớn đứng sừng sừng trước mặt, luôn khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình. Có lẽ là do anh đã quen ra lệnh, nên vừa mở miệng đã khiến người ta có cảm giác không thể từ chối, suýt chút nữa Tần Vũ Kiều đã gật đầu đồng ý theo lời anh.
Cô dùng chút lý trí còn sót lại để trả lời: "Thật ra bây giờ là thời đại yêu đương tự do rồi, không còn thịnh hành xem mắt nữa..."
"Sao anh lại ở đây?" Lúc này Thẩm Nguyệt Tuệ mới phản ứng lại, nghi ngờ nhìn hai người. Cô biết Cố Thiên Chuẩn, vị doanh trưởng mới tới, sao lại nhanh như vậy đã ở riêng với Tần Vũ Kiều rồi?
Tần Vũ Kiều nghĩ đến việc vừa rồi Cố Thiên Chuẩn nói muốn xem mắt mình, mặt nóng bừng. Cô nhanh chóng suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, không ngờ Cố Thiên Chuẩn quay đầu nhìn mình trước, sau đó mới mở miệng: "Tôi tình cờ gặp đồng chí Tần Vũ Kiều nên hỏi chút việc về buổi biểu diễn."
"Chuyện gì về buổi biểu diễn?" Thẩm Nguyệt Tuệ vừa nghe đến biểu diễn là liền hứng thú.
Vốn dĩ còn đang trong trạng thái rối rắm và kinh ngạc, nghe thấy câu hỏi của Thẩm Nguyệt Tuệ, Tần Vũ Kiều nhìn về phía Cố Thiên Chuẩn. Hai người nhìn nhau một cái, sau đó lại dời mắt đi chỗ khác.
Cố Thiên Chuẩn thản nhiên: "Lần trước xem buổi biểu diễn đầu xuân, các tiết mục của đoàn văn công các đồng chí rất hay. Đặc biệt là tiết mục “Đội quân nương tử đỏ” khiến tôi ấn tượng sâu sắc, nên mới thuận miệng nói vài câu."
Tần Vũ Kiều nhanh trí tiếp lời: "Chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi, được cống hiến cho toàn thể chiến sĩ quân khu một buổi biểu diễn hoàn hảo là mục tiêu của chúng tôi. Doanh trưởng Cố, mọi người thích là tốt rồi."
Hai người cùng nhau chia sẻ cảm nghĩ về tiết mục biểu diễn, nói qua nói lại trông rất nghiêm túc và đứng đắn. Thẩm Nguyệt Tuệ cũng cười, phụ họa theo: "Doanh trưởng Cố, đây là trách nhiệm và sứ mệnh của chúng tôi. Sau này chúng tôi cũng sẽ tập luyện thật tốt, cố gắng mang đến nhiều tiết mục hay hơn nữa."
Tần Khải đứng bên cạnh Thẩm Nguyệt Tuệ cũng tham gia, cứ mở miệng là khen ngợi: "Nguyệt Tuệ nhảy rất giỏi, cô ấy học múa từ nhỏ, rất lợi hại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn người một hồi khen ngợi và khiêm tốn, chủ đề trò chuyện rất nghiêm túc, cho đến khi tiễn Thẩm Nguyệt Tuệ và Tần Khải đi, Tần Vũ Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ cho hai người đi xa, Tần Vũ Kiều mím môi nhìn Cố Thiên Chuẩn cười đến cong cả mắt, hai người vừa rồi phối hợp thật ăn ý và nhanh chóng.
"Mấy cô gái trong đội múa các cô cứ nhìn đi nhìn lại, tôi sợ lát nữa sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô." Cố Thiên Chuẩn mở miệng giải thích lý do tại sao vừa rồi lại nói như vậy.
"Tôi biết, lời nói của Nguyệt Tuệ chính là có ý đó, cho rằng chúng ta đang lén lút hẹn..." Tần Vũ Kiều nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nói đến đây lại cảm thấy không đúng. Chữ ‘hò’ mắc nghẹn trong cổ họng, không lên cũng không xuống. Bây giờ cô đã tỉnh táo lại, trong đầu lại nhớ đến câu nói lúc trước của Cố Thiên Chuẩn.
Còn người này lại tiếp tục nhắc lại chuyện cũ: "Vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ? À, xem mắt, để tôi tự giới thiệu trước."
Không biết tại sao sự việc lại phát triển theo hướng này, đầu óc Tần Vũ Kiều như muốn nổ tung, cô và anh căn bản không quen biết sao lại phát triển đến bước xem mắt rồi?
Ít nhất cô đi xem mắt với Vương Vũ cũng là do lãnh đạo hai bên giới thiệu, mọi người đều biết rõ về nhau.
Còn Cố Thiên Chuẩn, người đàn ông cao lớn đứng sừng sừng trước mặt, luôn khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình. Có lẽ là do anh đã quen ra lệnh, nên vừa mở miệng đã khiến người ta có cảm giác không thể từ chối, suýt chút nữa Tần Vũ Kiều đã gật đầu đồng ý theo lời anh.
Cô dùng chút lý trí còn sót lại để trả lời: "Thật ra bây giờ là thời đại yêu đương tự do rồi, không còn thịnh hành xem mắt nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro