Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
"Chị Quyên, chị tìm hiểu kỹ vậy luôn á?" Trần Ngọc Hương vốn không hiểu mấy chuyện vụn vặt này, lúc này nhìn Triệu Tuyết Quyên trong mắt đã có chút sùng bái.
"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng." Tần Vũ Kiều cảm thấy đi xem mắt còn mệt hơn cả đi nhảy, nhất là giữa đường còn xuất hiện một "Trình Giảo Kim".
"Tôi nằm nghỉ một lát đây."
Tần Vũ Kiều nằm trên giường, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô không thể rối loạn được. Cô dự định ngày mai sẽ tìm Đoàn trưởng Tống từ chối khéo chuyện của Vương Vũ, những câu hỏi vừa rồi của Triệu Tuyết Quyên cô đã có đáp án. Bản thân cô đối với đồng chí Vương Vũ không hề có chút tình cảm nam nữ nào, điểm này cô có thể khẳng định.
Còn về chuyện anh Doanh trưởng Cố, ôi chao, đầu óc lại rối bời rồi, cứ nghĩ đến người này là Tần Vũ Kiều lại thấy đầu váng. Rõ ràng cô với anh ta cũng chẳng thân thiết gì, sao cứ gặp mặt là lại căng thẳng, luống cuống tay chân thế này?
Chắc chắn là bị cái vỏ bọc đẹp mã của người ta hấp dẫn rồi, Tần Vũ Kiều tự nhủ thầm trong đầu, Tần Vũ Kiều ơi là Tần Vũ Kiều, cậu đúng là nông cạn!
Nói đến cái tật này, Tần Vũ Kiều đoán chắc là từ trong bụng mẹ đã mang ra rồi, cứ cái gì mà được chọn thì nhất định phải chọn cái đẹp nhất. Hồi bé nhà cô tích góp được một ít trứng gà, tổng cộng được bốn năm quả, mẹ bảo cô lấy một quả đi hấp thế mà cô cũng phải chọn quả tròn trịa nhất mới chịu.
Vì chuyện này mà bà chị thứ hai còn nói cô, còn bé tí mà đã có tư tưởng tiểu tư sản rồi, cẩn thận bị lôi ra đấu tố đấy, dọa cô bé Tần Vũ Kiều mười hai tuổi mất ngủ cả đêm.
Tần Vũ Kiều đảo mắt liên hồi, trong đầu muôn ngàn ý nghĩ, anh Doanh trưởng Cố thì đẹp trai thật đấy, nhưng mà người cao to lực lưỡng quá, lại là người từ chiến trường tôi luyện trở về. Khí chất quá mạnh mẽ, cô thật sự có chút sợ hãi.
Hơn nữa, chẳng phải người ta còn đồn sắp thành đôi với con gái của Tham mưu trưởng Lý rồi sao?
Sao còn đến trêu chọc mình nữa chứ.
Tần Vũ Kiều càng nghĩ càng thấy phiền, đúng là tình yêu phiền phức thật. Thôi, không thách nữa. Cô trở người mấy vòng trên giường, cuối cùng dứt khoát kéo chăn trùm kín đầu.
Trốn tránh tuy hèn nhưng mà có ích!
Triệu Tuyết Quyên và Trần Ngọc Hương ngây người nhìn một loạt động tác của cô trên giường, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
“Tám chín phần là thành rồi đấy, cái trạng thái này của cô y hệt tôi hồi sắp yêu đương với Trần Lập Quân.” Triệu Tuyết Quyên hạ giọng xuống, chỉ còn phát ra một hơi thở: "Chuẩn bị gọi anh rể đi là vừa.”
Bên này Tần Vũ Kiều còn đang nằm thì bên ngoài cửa ký túc đã có người ghé qua.
Đồng Lý Hoa và Mạnh Tân Tân ở phòng bên cạnh cầm một tờ báo đi vào, mắt ánh lên vẻ vui mừng: "Kiều Kiều lợi hại nha, lên báo quân đội rồi kìa!”
Thì ra bài báo về việc Tần Vũ Kiều cứu người được phóng viên quân đội phỏng vấn hôm nọ đã được đăng, ngày mai là ngày học tập Lôi Phong hàng năm, vừa hay mượn bài báo về tấm gương học tập Lôi Phong làm việc tốt để tuyên truyền.
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Kiều được lên báo một mình, trước đây toàn là xuất hiện chung với mọi người trong đoàn văn công, chỉ là một bức ảnh tập thể nho nhỏ căn bản không nhìn rõ mặt.
Nghe nói bài báo đã được đăng, cô lập tức bật dậy, ba người trong phòng vây quanh tranh nhau đọc.
Báo quân đội lần này dành hẳn một trang để tuyên truyền hoạt động học tập đồng chí Lôi Phong, phía trên tờ báo giới thiệu về sự tích của đồng chí Lôi Phong và kế hoạch hoạt động sắp tới.
"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng." Tần Vũ Kiều cảm thấy đi xem mắt còn mệt hơn cả đi nhảy, nhất là giữa đường còn xuất hiện một "Trình Giảo Kim".
"Tôi nằm nghỉ một lát đây."
Tần Vũ Kiều nằm trên giường, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô không thể rối loạn được. Cô dự định ngày mai sẽ tìm Đoàn trưởng Tống từ chối khéo chuyện của Vương Vũ, những câu hỏi vừa rồi của Triệu Tuyết Quyên cô đã có đáp án. Bản thân cô đối với đồng chí Vương Vũ không hề có chút tình cảm nam nữ nào, điểm này cô có thể khẳng định.
Còn về chuyện anh Doanh trưởng Cố, ôi chao, đầu óc lại rối bời rồi, cứ nghĩ đến người này là Tần Vũ Kiều lại thấy đầu váng. Rõ ràng cô với anh ta cũng chẳng thân thiết gì, sao cứ gặp mặt là lại căng thẳng, luống cuống tay chân thế này?
Chắc chắn là bị cái vỏ bọc đẹp mã của người ta hấp dẫn rồi, Tần Vũ Kiều tự nhủ thầm trong đầu, Tần Vũ Kiều ơi là Tần Vũ Kiều, cậu đúng là nông cạn!
Nói đến cái tật này, Tần Vũ Kiều đoán chắc là từ trong bụng mẹ đã mang ra rồi, cứ cái gì mà được chọn thì nhất định phải chọn cái đẹp nhất. Hồi bé nhà cô tích góp được một ít trứng gà, tổng cộng được bốn năm quả, mẹ bảo cô lấy một quả đi hấp thế mà cô cũng phải chọn quả tròn trịa nhất mới chịu.
Vì chuyện này mà bà chị thứ hai còn nói cô, còn bé tí mà đã có tư tưởng tiểu tư sản rồi, cẩn thận bị lôi ra đấu tố đấy, dọa cô bé Tần Vũ Kiều mười hai tuổi mất ngủ cả đêm.
Tần Vũ Kiều đảo mắt liên hồi, trong đầu muôn ngàn ý nghĩ, anh Doanh trưởng Cố thì đẹp trai thật đấy, nhưng mà người cao to lực lưỡng quá, lại là người từ chiến trường tôi luyện trở về. Khí chất quá mạnh mẽ, cô thật sự có chút sợ hãi.
Hơn nữa, chẳng phải người ta còn đồn sắp thành đôi với con gái của Tham mưu trưởng Lý rồi sao?
Sao còn đến trêu chọc mình nữa chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Vũ Kiều càng nghĩ càng thấy phiền, đúng là tình yêu phiền phức thật. Thôi, không thách nữa. Cô trở người mấy vòng trên giường, cuối cùng dứt khoát kéo chăn trùm kín đầu.
Trốn tránh tuy hèn nhưng mà có ích!
Triệu Tuyết Quyên và Trần Ngọc Hương ngây người nhìn một loạt động tác của cô trên giường, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
“Tám chín phần là thành rồi đấy, cái trạng thái này của cô y hệt tôi hồi sắp yêu đương với Trần Lập Quân.” Triệu Tuyết Quyên hạ giọng xuống, chỉ còn phát ra một hơi thở: "Chuẩn bị gọi anh rể đi là vừa.”
Bên này Tần Vũ Kiều còn đang nằm thì bên ngoài cửa ký túc đã có người ghé qua.
Đồng Lý Hoa và Mạnh Tân Tân ở phòng bên cạnh cầm một tờ báo đi vào, mắt ánh lên vẻ vui mừng: "Kiều Kiều lợi hại nha, lên báo quân đội rồi kìa!”
Thì ra bài báo về việc Tần Vũ Kiều cứu người được phóng viên quân đội phỏng vấn hôm nọ đã được đăng, ngày mai là ngày học tập Lôi Phong hàng năm, vừa hay mượn bài báo về tấm gương học tập Lôi Phong làm việc tốt để tuyên truyền.
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Kiều được lên báo một mình, trước đây toàn là xuất hiện chung với mọi người trong đoàn văn công, chỉ là một bức ảnh tập thể nho nhỏ căn bản không nhìn rõ mặt.
Nghe nói bài báo đã được đăng, cô lập tức bật dậy, ba người trong phòng vây quanh tranh nhau đọc.
Báo quân đội lần này dành hẳn một trang để tuyên truyền hoạt động học tập đồng chí Lôi Phong, phía trên tờ báo giới thiệu về sự tích của đồng chí Lôi Phong và kế hoạch hoạt động sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro