Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
Tần Vũ Kiều ôm chiếc cốc tráng men từ từ ngồi xuống, từ ngày xem mắt hôm đó Cố Thiên Chuẩn vẫn chưa đến tìm cô, lời theo đuổi lúc đó như mây khói thoảng qua không để lại dấu vết.
Hóa ra là đi diễn tập.
Các tiểu đoàn của quân khu lần lượt đến vùng hoang dã để diễn tập, tiểu đoàn ba vốn định xuất phát vào tuần tới nhưng lại được đẩy lên sớm. Cố Thiên Chuẩn cũng không kịp gặp lại Tần Vũ Kiều.
Ngậm đầu bút, Tần Vũ Kiều viết xong đoạn cuối, lại đọc lại từ đầu đến cuối, trong lòng cảm thấy hài lòng.
"Kiều Kiều, có một cô bé mấy tuổi tìm cô, nhờ người nhắn vào nói là đang đợi cô ở cửa, tôi gặp ở dưới lầu."
Thành viên đội kịch của đoàn văn công ở ký túc xá bên cạnh là Vương Linh, cô ấy có giọng hát rất hay đến cửa truyền lời, được cho mấy hạt dưa mới đi.
Nghe nói là một cô bé mấy tuổi, Tần Vũ Kiều biết ngay là Viên Viên. Gần đây đoàn bận rộn nên không gặp Viên Viên, trước khi ra ngoài cô tìm Triệu Tuyết Quyên lấy mấy viên kẹo rồi mới chạy xuống lầu.
Dưới lầu, Ôn Thiến dẫn Viên Viên đứng bên đường. Cô bé mắt tinh, vừa thấy cô gái xinh đẹp đi ra, liền nhảy cẫng lên vẫy tay.
Ba người chào hỏi nhau, Viên Viên và Tần Vũ Kiều trao đổi đồ ăn, một người ăn kẹo, một người cầm quả táo.
“Dì Kiều Kiều, cháu cố ý chọn một quả táo to nhất, đỏ nhất, đẹp nhất cho dì."
Viên Viên như dâng bảo vật, hai tay nâng quả táo đưa cho Tần Vũ Kiều.
Tần Vũ Kiều thấy quả táo này toàn thân nhẵn bóng, tỏa ánh đỏ, quả thực rất đẹp.
"Cảm ơn Viên Viên, dì rất thích."
Viên Viên gật đầu rất hài lòng, hai bím tóc hai bên cũng theo đó mà đung đưa: "Mẹ, con nói chuyện thầm với dì Kiều Kiều, chúng con đi trước nhé."
Nói xong, định kéo Tần Vũ Kiều đi về phía cây long não bên cạnh.
Ôn Thiến: Tôi thành người ngoài rồi...
"Sao vậy?"
Tần Vũ Kiều mặc cho Viên Viên kéo đi đến dưới gốc cây, cô khom người ngang tầm với đứa trẻ nhưng thấy Viên Viên vung tay thịt nhỏ của mình, từ bên trong áo lôi ra một phong bì màu vàng.
Cô bé nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai ở gần mới yên tâm đưa phong bì cho Tần Vũ Kiều. Ngay khi trao đổi xong Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, đôi vai vừa rồi căng cứng vì tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng.
"Lá thư này ở đâu ra vậy?" Tần Vũ Kiều lật qua lật lại xem kỹ, trước sau phong bì không có chữ gì, sạch sẽ.
Viên Viên giơ ngón trỏ tay phải, đưa lên môi, khẽ nói: "Chú Cố đưa cho dì, cháu đang thực hiện nhiệm vụ bí mật phải cẩn thận giao cho dì, không được để người khác phát hiện."
Thật sao? Tần Vũ Kiều nhìn xung quanh người đến người đi, còn có Ôn Thiến ở đằng xa, đúng là nhiệm vụ bí mật.
Nhưng sao Doanh trưởng Cố lại tìm cô bé này đưa thư?
"Chú Cố nói, để người khác đưa sợ ảnh hưởng không tốt đến dì nên đặc biệt phái cháu đến." Viên Viên từng chữ từng chữ kể lại lời Cố Thiên Chuẩn nói, trông giống như một cô bé thông minh.
"Dì Kiều Kiều, nhiệm vụ hoàn thành, cháu đi trước." Viên Viên giơ tay chào mọi người, dù còn nhỏ nhưng học được rất ra dáng, chắc là học nhiều từ bố.
Vẻ ngây thơ của Viên Viên khiến Tần Vũ Kiều bật cười, cô nắm tay cô bé đi về phía Ôn Thiến, thầm nghĩ Doanh trưởng Cố làm việc rất chu đáo. Để một cô bé không hiểu chuyện đưa đồ, tránh gây ra chuyện đồn đại lung tung.
Nhưng ngay sau đó, Tần Vũ Kiều nghe thấy giọng điệu phấn khích của Viên Viên bên cạnh líu lo nói: "Dì Kiều Kiều, cháu đã chuyển thư tình của chú Cố cho dì rồi, chú Cố về sẽ mua đồ ăn ngon cho cháu."
Hóa ra là đi diễn tập.
Các tiểu đoàn của quân khu lần lượt đến vùng hoang dã để diễn tập, tiểu đoàn ba vốn định xuất phát vào tuần tới nhưng lại được đẩy lên sớm. Cố Thiên Chuẩn cũng không kịp gặp lại Tần Vũ Kiều.
Ngậm đầu bút, Tần Vũ Kiều viết xong đoạn cuối, lại đọc lại từ đầu đến cuối, trong lòng cảm thấy hài lòng.
"Kiều Kiều, có một cô bé mấy tuổi tìm cô, nhờ người nhắn vào nói là đang đợi cô ở cửa, tôi gặp ở dưới lầu."
Thành viên đội kịch của đoàn văn công ở ký túc xá bên cạnh là Vương Linh, cô ấy có giọng hát rất hay đến cửa truyền lời, được cho mấy hạt dưa mới đi.
Nghe nói là một cô bé mấy tuổi, Tần Vũ Kiều biết ngay là Viên Viên. Gần đây đoàn bận rộn nên không gặp Viên Viên, trước khi ra ngoài cô tìm Triệu Tuyết Quyên lấy mấy viên kẹo rồi mới chạy xuống lầu.
Dưới lầu, Ôn Thiến dẫn Viên Viên đứng bên đường. Cô bé mắt tinh, vừa thấy cô gái xinh đẹp đi ra, liền nhảy cẫng lên vẫy tay.
Ba người chào hỏi nhau, Viên Viên và Tần Vũ Kiều trao đổi đồ ăn, một người ăn kẹo, một người cầm quả táo.
“Dì Kiều Kiều, cháu cố ý chọn một quả táo to nhất, đỏ nhất, đẹp nhất cho dì."
Viên Viên như dâng bảo vật, hai tay nâng quả táo đưa cho Tần Vũ Kiều.
Tần Vũ Kiều thấy quả táo này toàn thân nhẵn bóng, tỏa ánh đỏ, quả thực rất đẹp.
"Cảm ơn Viên Viên, dì rất thích."
Viên Viên gật đầu rất hài lòng, hai bím tóc hai bên cũng theo đó mà đung đưa: "Mẹ, con nói chuyện thầm với dì Kiều Kiều, chúng con đi trước nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, định kéo Tần Vũ Kiều đi về phía cây long não bên cạnh.
Ôn Thiến: Tôi thành người ngoài rồi...
"Sao vậy?"
Tần Vũ Kiều mặc cho Viên Viên kéo đi đến dưới gốc cây, cô khom người ngang tầm với đứa trẻ nhưng thấy Viên Viên vung tay thịt nhỏ của mình, từ bên trong áo lôi ra một phong bì màu vàng.
Cô bé nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai ở gần mới yên tâm đưa phong bì cho Tần Vũ Kiều. Ngay khi trao đổi xong Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, đôi vai vừa rồi căng cứng vì tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng.
"Lá thư này ở đâu ra vậy?" Tần Vũ Kiều lật qua lật lại xem kỹ, trước sau phong bì không có chữ gì, sạch sẽ.
Viên Viên giơ ngón trỏ tay phải, đưa lên môi, khẽ nói: "Chú Cố đưa cho dì, cháu đang thực hiện nhiệm vụ bí mật phải cẩn thận giao cho dì, không được để người khác phát hiện."
Thật sao? Tần Vũ Kiều nhìn xung quanh người đến người đi, còn có Ôn Thiến ở đằng xa, đúng là nhiệm vụ bí mật.
Nhưng sao Doanh trưởng Cố lại tìm cô bé này đưa thư?
"Chú Cố nói, để người khác đưa sợ ảnh hưởng không tốt đến dì nên đặc biệt phái cháu đến." Viên Viên từng chữ từng chữ kể lại lời Cố Thiên Chuẩn nói, trông giống như một cô bé thông minh.
"Dì Kiều Kiều, nhiệm vụ hoàn thành, cháu đi trước." Viên Viên giơ tay chào mọi người, dù còn nhỏ nhưng học được rất ra dáng, chắc là học nhiều từ bố.
Vẻ ngây thơ của Viên Viên khiến Tần Vũ Kiều bật cười, cô nắm tay cô bé đi về phía Ôn Thiến, thầm nghĩ Doanh trưởng Cố làm việc rất chu đáo. Để một cô bé không hiểu chuyện đưa đồ, tránh gây ra chuyện đồn đại lung tung.
Nhưng ngay sau đó, Tần Vũ Kiều nghe thấy giọng điệu phấn khích của Viên Viên bên cạnh líu lo nói: "Dì Kiều Kiều, cháu đã chuyển thư tình của chú Cố cho dì rồi, chú Cố về sẽ mua đồ ăn ngon cho cháu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro