Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học
Chương 25
Thử Quất Phi Bỉ Kết
2024-08-20 15:57:43
"Bèo tấm mọc nhiều phủ kín mặt ao thì oxy trong nước ao sẽ ít đi, những con cá tôm đó chết chắc chắn sẽ hôi thối, bình thường nếu đuổi ngỗng đi ăn thì có thể giảm bớt sự sinh sôi của bèo tấm, còn có thể đẻ nhiều trứng hơn."
Chung Thanh lập tức quyết định sau này mỗi ngày đều đuổi đàn ngỗng con ra ao.
Tô Viễn giơ ngón tay cái với Tô Diệu Vân, khen cô lợi hại.
Tô Diệu Vân nhìn thấy mọi người đều đồng tình, còn hai đứa cháu trai cũng mắt sáng lấp lánh nhìn cô thì thấy buồn cười. Chê bọn họ có phải quên mất mình học ở Đại học Nông nghiệp không.
Nói đến đây, Tô Diệu Vân cũng rất khâm phục nguyên chủ, lúc này Đại học Nông nghiệp rất được ưa chuộng, đương nhiên cũng khó thi.
Mải xem đàn ngỗng con, đến khi xem xong mọi người mới phát hiện thời gian đã trôi qua, vẫn chưa nấu cơm. Những người khác thì không sao, đi làm muộn một chút cũng không ảnh hưởng nhiều, còn Tô Diệu Vân và Khoái Khoái, Khiêu Khiêu thì phải đi học, đi học thì không thể trễ được.
Thấy Chung Thanh tự trách, Tô Diệu Vân không nhanh không chậm lấy nước sốt xào từ tối hôm qua ra. Vì vậy, sáng nay cháo loãng nhà họ Tô phá lệ được uống hết sạch, chỉ có thể trách nấm thông quá ngon.
Tô Diệu Vân nhìn bình minh dự đoán hôm nay sẽ có mưa, Khoái Khoái và Khiêu Khiêu hẹn tiếp tục hái nấm. Hai đứa trẻ lúc này ăn đến mức không ngẩng đầu lên, nghe vậy ngay cả cháo cũng chưa nuốt xuống đã đồng ý ngay với cô.
Chung Thanh nghe vậy nói: "Hái nhiều một chút, lúc đó gửi một ít cho anh chị con."
Sáng sớm, Quách Vũ Sa định đến nghe tin ngỗng con chết nhưng nghe tiếng cười nói từ nhà bên cạnh, đoán rằng lũ ngỗng đó chắc không chết, tức đến đau cả ngực.
Khi Tô Diệu Vân dẫn hai đứa cháu đến cổng trường thì không ngờ lại thấy Cao Tĩnh Mạn và Hoàng Lan Tuệ đang trò chuyện ở cổng trường. Hai người cũng không ngờ lại gặp cô vào thời điểm này, ánh mắt Cao Tĩnh Mạn nhìn Tô Diệu Vân mang theo sự ghét bỏ. Còn ánh mắt của Hoàng Lan Tuệ thì cứ né tránh.
Tô Diệu Vân nhướng mắt nhìn hai người, đi thẳng vào cổng trường.
Trong lòng thầm nghĩ hai người này chắc lại định bày trò gì đó, còn muốn đánh một ván bài tẩy, chỉ là bàn mưu tính kế ở cổng trường thì hơi không thông minh.
"Chị Mạn Mạn, chị cất miếng vải này đi, hôm qua em đến trấn trên thấy hợp với chị nên đã mua luôn." Hoàng Lan Tuệ nhân không ai chú ý, vội nhét vào túi Cao Tĩnh Mạn.
Chung Thanh lập tức quyết định sau này mỗi ngày đều đuổi đàn ngỗng con ra ao.
Tô Viễn giơ ngón tay cái với Tô Diệu Vân, khen cô lợi hại.
Tô Diệu Vân nhìn thấy mọi người đều đồng tình, còn hai đứa cháu trai cũng mắt sáng lấp lánh nhìn cô thì thấy buồn cười. Chê bọn họ có phải quên mất mình học ở Đại học Nông nghiệp không.
Nói đến đây, Tô Diệu Vân cũng rất khâm phục nguyên chủ, lúc này Đại học Nông nghiệp rất được ưa chuộng, đương nhiên cũng khó thi.
Mải xem đàn ngỗng con, đến khi xem xong mọi người mới phát hiện thời gian đã trôi qua, vẫn chưa nấu cơm. Những người khác thì không sao, đi làm muộn một chút cũng không ảnh hưởng nhiều, còn Tô Diệu Vân và Khoái Khoái, Khiêu Khiêu thì phải đi học, đi học thì không thể trễ được.
Thấy Chung Thanh tự trách, Tô Diệu Vân không nhanh không chậm lấy nước sốt xào từ tối hôm qua ra. Vì vậy, sáng nay cháo loãng nhà họ Tô phá lệ được uống hết sạch, chỉ có thể trách nấm thông quá ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Diệu Vân nhìn bình minh dự đoán hôm nay sẽ có mưa, Khoái Khoái và Khiêu Khiêu hẹn tiếp tục hái nấm. Hai đứa trẻ lúc này ăn đến mức không ngẩng đầu lên, nghe vậy ngay cả cháo cũng chưa nuốt xuống đã đồng ý ngay với cô.
Chung Thanh nghe vậy nói: "Hái nhiều một chút, lúc đó gửi một ít cho anh chị con."
Sáng sớm, Quách Vũ Sa định đến nghe tin ngỗng con chết nhưng nghe tiếng cười nói từ nhà bên cạnh, đoán rằng lũ ngỗng đó chắc không chết, tức đến đau cả ngực.
Khi Tô Diệu Vân dẫn hai đứa cháu đến cổng trường thì không ngờ lại thấy Cao Tĩnh Mạn và Hoàng Lan Tuệ đang trò chuyện ở cổng trường. Hai người cũng không ngờ lại gặp cô vào thời điểm này, ánh mắt Cao Tĩnh Mạn nhìn Tô Diệu Vân mang theo sự ghét bỏ. Còn ánh mắt của Hoàng Lan Tuệ thì cứ né tránh.
Tô Diệu Vân nhướng mắt nhìn hai người, đi thẳng vào cổng trường.
Trong lòng thầm nghĩ hai người này chắc lại định bày trò gì đó, còn muốn đánh một ván bài tẩy, chỉ là bàn mưu tính kế ở cổng trường thì hơi không thông minh.
"Chị Mạn Mạn, chị cất miếng vải này đi, hôm qua em đến trấn trên thấy hợp với chị nên đã mua luôn." Hoàng Lan Tuệ nhân không ai chú ý, vội nhét vào túi Cao Tĩnh Mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro