Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học
Chương 37
Thử Quất Phi Bỉ Kết
2024-08-20 15:57:43
"Cô nói bậy bạ gì vậy?"
"Có nói bậy bạ hay không thì cô tự biết, nếu còn có lần sau thì chúng ta đến Ủy ban cách mạng đối chất."
"Cô!" Cao Tĩnh Mạn tức đến nỗi ngực phập phồng.
Nói xong, Tô Diệu Vân cũng ung dung cầm sách giáo khoa đi, đi ngang qua Tô Đồng còn thấy cô ấy lén giơ ngón tay cái với mình. Tô Diệu Vân nhướng mày đáp lại, cô cũng không muốn như vậy, chỉ là mấy người này thường xuyên nhảy nhót trước mặt cô, cô thấy phiền.
Hôm nay, con trai cả của Quách Vũ Sa là Hoàng Phấn đã trở về, vừa vào sân đã uống một ngụm nước đầy bình.
"Mẹ, con về rồi."
Quách Vũ Sa thấy con trai cuối cùng cũng đã trở về, vui mừng lắm: "Này! Hôm nay sao lại về? Tối nay để mẹ nấu thịt cho con ăn."
Hoàng Lan Tuệ đang hái rau, thấy mẹ mình hỏi han anh trai cả ngày nhàn rỗi của mình, trong lòng chua xót vô cùng.
Hoàng Phấn thấy Hoàng Lan Tuệ ở nhà, nghi ngờ hỏi: "Lan Huệ sao lại ở nhà? Không đi làm sao?"
Hắn rời khỏi nhà hai tháng, không biết công việc của Hoàng Lan Tuệ đã đổ bể.
Nghe vậy, Quách Vũ Sa và Hoàng Lan Tuệ bắt đầu than thở, hận không thể xé xác cả nhà Tô Minh.
"Dạo trước, Tô Diệu Vân và Tô Minh lại phối giống cho lợn nhưng em thấy đó là ngược đãi."
"Còn cách đây hai ngày không biết nói thế nào mà thuyết phục được trưởng thôn, dẫn mọi người đi trồng thuốc, nói là kiếm tiền."
Hoàng Phấn nghe mẹ và em gái nói mà tức giận Tô Minh và Tô Diệu Vân lắm, trong đầu toàn nghĩ cách chỉnh họ, đột nhiên nghe mẹ nói thì ngẩn người.
"Nhà mình có trồng không?"
Quách Vũ Sa lắc đầu, bà ta căn bản không trông chờ vào chuyện này, không thể nhìn tiền của mình đổ sông đổ bể được.
Hoàng Phấn vỗ tay hoan hô: "Mẹ, lần này nhà họ Tô xong đời rồi! Đến lúc đó các người phối hợp với con, Lan Huệ có thể làm giáo viên, còn con có thể làm đội trưởng đội sản xuất."
"Diệu Vân, hạt giống cây thuốc chúng ta mua đã về rồi, cô xem này."
Tô Diệu Vân sau khi phối giống cho lợn nhà mình, ngay trong ngày đã kéo Tô Kinh Vĩ hỏi xem hiện tại thiếu loại thuốc bắc nào, thậm chí còn chạy đến hiệu thuốc trong huyện để khảo sát một phen, cuối cùng chốt lại một số loại thuốc, mới đi tìm trưởng thôn bàn bạc thành lập một Hợp tác xã Cung - Tiêu để cùng nhau bán thuốc bắc.
Trưởng thôn vốn đã lo lắng về lương thực, sau khi nghe Tô Diệu Vân đề xuất, lập tức triệu tập Ủy Ban Thôn họp bỏ phiếu. Kết quả hiển nhiên dễ thấy, mọi người đều biết thu hoạch không tốt, không bằng liều một phen kiếm chút hy vọng.
"Có nói bậy bạ hay không thì cô tự biết, nếu còn có lần sau thì chúng ta đến Ủy ban cách mạng đối chất."
"Cô!" Cao Tĩnh Mạn tức đến nỗi ngực phập phồng.
Nói xong, Tô Diệu Vân cũng ung dung cầm sách giáo khoa đi, đi ngang qua Tô Đồng còn thấy cô ấy lén giơ ngón tay cái với mình. Tô Diệu Vân nhướng mày đáp lại, cô cũng không muốn như vậy, chỉ là mấy người này thường xuyên nhảy nhót trước mặt cô, cô thấy phiền.
Hôm nay, con trai cả của Quách Vũ Sa là Hoàng Phấn đã trở về, vừa vào sân đã uống một ngụm nước đầy bình.
"Mẹ, con về rồi."
Quách Vũ Sa thấy con trai cuối cùng cũng đã trở về, vui mừng lắm: "Này! Hôm nay sao lại về? Tối nay để mẹ nấu thịt cho con ăn."
Hoàng Lan Tuệ đang hái rau, thấy mẹ mình hỏi han anh trai cả ngày nhàn rỗi của mình, trong lòng chua xót vô cùng.
Hoàng Phấn thấy Hoàng Lan Tuệ ở nhà, nghi ngờ hỏi: "Lan Huệ sao lại ở nhà? Không đi làm sao?"
Hắn rời khỏi nhà hai tháng, không biết công việc của Hoàng Lan Tuệ đã đổ bể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Quách Vũ Sa và Hoàng Lan Tuệ bắt đầu than thở, hận không thể xé xác cả nhà Tô Minh.
"Dạo trước, Tô Diệu Vân và Tô Minh lại phối giống cho lợn nhưng em thấy đó là ngược đãi."
"Còn cách đây hai ngày không biết nói thế nào mà thuyết phục được trưởng thôn, dẫn mọi người đi trồng thuốc, nói là kiếm tiền."
Hoàng Phấn nghe mẹ và em gái nói mà tức giận Tô Minh và Tô Diệu Vân lắm, trong đầu toàn nghĩ cách chỉnh họ, đột nhiên nghe mẹ nói thì ngẩn người.
"Nhà mình có trồng không?"
Quách Vũ Sa lắc đầu, bà ta căn bản không trông chờ vào chuyện này, không thể nhìn tiền của mình đổ sông đổ bể được.
Hoàng Phấn vỗ tay hoan hô: "Mẹ, lần này nhà họ Tô xong đời rồi! Đến lúc đó các người phối hợp với con, Lan Huệ có thể làm giáo viên, còn con có thể làm đội trưởng đội sản xuất."
"Diệu Vân, hạt giống cây thuốc chúng ta mua đã về rồi, cô xem này."
Tô Diệu Vân sau khi phối giống cho lợn nhà mình, ngay trong ngày đã kéo Tô Kinh Vĩ hỏi xem hiện tại thiếu loại thuốc bắc nào, thậm chí còn chạy đến hiệu thuốc trong huyện để khảo sát một phen, cuối cùng chốt lại một số loại thuốc, mới đi tìm trưởng thôn bàn bạc thành lập một Hợp tác xã Cung - Tiêu để cùng nhau bán thuốc bắc.
Trưởng thôn vốn đã lo lắng về lương thực, sau khi nghe Tô Diệu Vân đề xuất, lập tức triệu tập Ủy Ban Thôn họp bỏ phiếu. Kết quả hiển nhiên dễ thấy, mọi người đều biết thu hoạch không tốt, không bằng liều một phen kiếm chút hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro