Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học
Chương 4
Thử Quất Phi Bỉ Kết
2024-08-20 15:57:43
Hôm đó thấy con gái mặt tái nhợt ngất xỉu ở cửa nhà, tim bọn họ đều như muốn vỡ ra.
Thật lòng thì Tô Diệu Vân cảm thấy nguyên chủ thật sự là có phúc mà không biết hưởng, được cha mẹ che chở tốt như vậy. Nhưng nguyên chủ đã mất, còn cô thì vô tình xuyên vào thân xác của nguyên chủ, cô phải thay nguyên chủ báo hiếu cho cặp cha mẹ đáng thương này.
"Khụ khụ, cha không cần nói với trưởng thôn nữa, con đã khỏe rồi." Tô Diệu Vân tự mình chống giường ngồi dậy.
"Diệu Vân tỉnh rồi! Con làm sao để mẹ sống đây?" Chung Thanh thấy cô muốn xuống giường, vội vàng chạy tới ôm lấy cô.
Tô Minh cũng sải bước lớn đi tới, vẻ mặt quan tâm: "Còn chỗ nào không thoải mái không? Để cha đi gọi bác sĩ tới."
Nhìn vợ chồng Tô Minh tóc mai đã hơi bạc, sắc mặt có phần tiều tụy, trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên một nỗi chua xót. Trong ký ức của nguyên chủ, thời còn trẻ Chung Thanh cũng là một bông hoa của thôn, đặc biệt chú trọng đến hình tượng của mình. Mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn luôn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, kéo theo cả chồng mình.
Giờ nhìn dáng vẻ của hai người, đầu lưỡi cô thấy đắng ngắt, cô nghĩ có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ.
"Cha mẹ! Con thực sự không sao rồi, nằm mấy ngày là khỏe rồi, hai người xem này." Tô Diệu Vân thấy hai người không yên tâm, còn nhảy dựng lên.
"Này! Chậm một chút! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhảy nhót thế, Hưng Học và Hồng Tài còn đứng đắn hơn con." Tô Minh không hài lòng nói.
"Diệu Vân, con cứ nằm tiếp đi, chúng ta đi nấu chút đồ ăn cho con." Chung Thanh lúc này cũng thấy con gái út giống hai đứa cháu trai, vừa nghịch ngợm vừa thích làm nũng, vội vàng đỡ cô nằm xuống.
Tô Diệu Vân thấy hai người sắp đi ra ngoài, nghĩ đến lời họ vừa nói, vội vàng nói: "Cha, ngày mai con tiếp tục đi dạy học."
Tô Minh quay người lại, nghiêm túc nhìn cô, thấy vẻ u ám giữa mày cô đã tan biến, gật đầu.
Mười phút sau, mẹ Tô bưng vào một bát cháo thịt, mấy ngày nay để chăm sóc Tô Diệu Vân là bệnh nhân nên nhà nào cũng chuẩn bị sẵn một nồi cháo thịt, rất xa xỉ.
Ngất xỉu mấy ngày, dạ dày đói hơi đau, lúc này ngửi thấy mùi thịt thơm nồng trong không khí, lại nhìn thấy trong bát cháo đặc sệt có thịt băm và hành lá, Tô Diệu Vân uống cháo từng ngụm lớn, vô cùng thỏa mãn.
Thấy cô ăn rất ngon, vợ chồng Tô Minh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ăn được là tốt rồi.
Thật lòng thì Tô Diệu Vân cảm thấy nguyên chủ thật sự là có phúc mà không biết hưởng, được cha mẹ che chở tốt như vậy. Nhưng nguyên chủ đã mất, còn cô thì vô tình xuyên vào thân xác của nguyên chủ, cô phải thay nguyên chủ báo hiếu cho cặp cha mẹ đáng thương này.
"Khụ khụ, cha không cần nói với trưởng thôn nữa, con đã khỏe rồi." Tô Diệu Vân tự mình chống giường ngồi dậy.
"Diệu Vân tỉnh rồi! Con làm sao để mẹ sống đây?" Chung Thanh thấy cô muốn xuống giường, vội vàng chạy tới ôm lấy cô.
Tô Minh cũng sải bước lớn đi tới, vẻ mặt quan tâm: "Còn chỗ nào không thoải mái không? Để cha đi gọi bác sĩ tới."
Nhìn vợ chồng Tô Minh tóc mai đã hơi bạc, sắc mặt có phần tiều tụy, trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên một nỗi chua xót. Trong ký ức của nguyên chủ, thời còn trẻ Chung Thanh cũng là một bông hoa của thôn, đặc biệt chú trọng đến hình tượng của mình. Mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn luôn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, kéo theo cả chồng mình.
Giờ nhìn dáng vẻ của hai người, đầu lưỡi cô thấy đắng ngắt, cô nghĩ có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ.
"Cha mẹ! Con thực sự không sao rồi, nằm mấy ngày là khỏe rồi, hai người xem này." Tô Diệu Vân thấy hai người không yên tâm, còn nhảy dựng lên.
"Này! Chậm một chút! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhảy nhót thế, Hưng Học và Hồng Tài còn đứng đắn hơn con." Tô Minh không hài lòng nói.
"Diệu Vân, con cứ nằm tiếp đi, chúng ta đi nấu chút đồ ăn cho con." Chung Thanh lúc này cũng thấy con gái út giống hai đứa cháu trai, vừa nghịch ngợm vừa thích làm nũng, vội vàng đỡ cô nằm xuống.
Tô Diệu Vân thấy hai người sắp đi ra ngoài, nghĩ đến lời họ vừa nói, vội vàng nói: "Cha, ngày mai con tiếp tục đi dạy học."
Tô Minh quay người lại, nghiêm túc nhìn cô, thấy vẻ u ám giữa mày cô đã tan biến, gật đầu.
Mười phút sau, mẹ Tô bưng vào một bát cháo thịt, mấy ngày nay để chăm sóc Tô Diệu Vân là bệnh nhân nên nhà nào cũng chuẩn bị sẵn một nồi cháo thịt, rất xa xỉ.
Ngất xỉu mấy ngày, dạ dày đói hơi đau, lúc này ngửi thấy mùi thịt thơm nồng trong không khí, lại nhìn thấy trong bát cháo đặc sệt có thịt băm và hành lá, Tô Diệu Vân uống cháo từng ngụm lớn, vô cùng thỏa mãn.
Thấy cô ăn rất ngon, vợ chồng Tô Minh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ăn được là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro