Bánh Mẹ Và Thím...
Mi Nhãn Khiển Quyển
2024-10-03 20:00:04
Editor: Hye Jin
_____________
“Chú nhỏ.” Cố Khanh Khanh được Cố Bảo đỡ lấy, cô bình tĩnh nhìn nữ thanh niên trí thức bên cạnh, khóe mắt mang ý cười: “Đến giờ về nhà ăn cơm rồi, có dưa muối chú nhỏ thích ăn nha."
“Bây giờ trở về." Cố Bảo thấy con chó nhỏ màu vàng đi theo sau lưng cháu gái bảo bối, cúi người xách con chó con lên, nâng nâng ước lượng một chút rồi thả vào trong sọt củi phía sau lưng.
“Bé gạo có vẻ béo hơn chút ha." Cuối cùng Cố Bảo cũng không dám đặt tên cho con chó con là tên của chú cả được.
Hắn thân thể ốm yếu, không thể bị đánh thêm một trận.
Hai cái chân của bé gạo tựa vào thành sọt, đôi mắt to đen láy ngơ ngác vô cùng đáng yêu, Tôn Viên Viên không nhịn được đưa tay ra trêu chọc: "Khanh Khanh, đây là con chó con của em sao, thật thú vị."
Chó con nhỏ xíu, ngây thơ không chịu nổi.
Duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Cố Khanh Khanh cũng không có nhiều xích mích với thanh niên trí thức, chỉ là cha nói bọn họ làm việc có chút lười biếng.
Cũng không phải cái gì đại sự.
Vì vậy cô tươi cười đáp lại: "Vâng, là chú Sơn tặng cho em. Chị Viên Viên, chị tìm chú nhỏ của có có chuyện gì sao?"
"Bọn chị muốn khai khẩn đất trồng rau, vừa lúc Cố Bảo đang chặt tre nên nhờ hỗ trợ chặt vài cây tre làm hàng rào, vây quanh vườn rau."
Gà trong thôn đều nuôi thả, thường thả chạy đi khắp nơi, bọn nó thích lên núi mổ sâu, cô sợ đến lúc đó gà mổ hết hạt giống vừa mới gieo xuống đất.
Cơ mà hôm qua cô ở sau núi chỗ bụi tre nhặt được ba quả trứng, chắc là gà mái trộm lại đây đẻ, trộm ấp gà con, cô nhặt hai quả rồi rải lá lên đó, còn lưu lại một cái để gà mái tiếp tục đến đó đẻ trứng.
Đương nhiên, chuyện này không được nói với Cố Khanh Khanh, cô là thẳng tính, chứ không ngu.
“Ồ.” Cố Khanh Khanh thoáng yên lòng: "Việc này giao cho em đi, chú hai nhà em đan sọt còn thừa không ít tre nhỏ, làm hàng rào tre vừa lúc thích hợp, ngày mai em đứa tới đây."
"Không cần phiền toái, chị vừa lúc không có việc gì, hiện tại đi nhà em lấy được không?"
Cố Khanh Khanh liếc nhìn về phía sân sau nhà thanh niên trí thức. Ba thanh niên trí thức đang hự hụ cuốc đất, trên nóc nhà tranh lờ mờ tản ra khói bếp. Thanh niên trí thức kêu Diệp Tử chắc là đang nấu cơm.
“Được nha!" Cô sảng khoái gật đầu: "Chị cùng chú nhỏ em đi trước đi, em gọi anh Hùng về ăn cơm." Cô trông về phía xa, mấy anh trai khác đều lục đục xuống núi, ngoại trừ anh họ Cố Hùng còn đang đừng đằng kia bó củi.
"Được chú đưa người về, Khanh Khanh cháu trở về nhanh lên, buổi tối chủ nhỏ đưa cháu đi mò óc, anh Viện Triều giỏi nhất là vớt tôm cá, Khanh Khanh, ngày mai cháu có lộc ăn nha!"
“Chú nói nha, không được chơi xấu." Cố Khanh Khanh sợ chú nhỏ đổi ý, giơ chân chạy lên núi, chạy lên một nửa đường còn quay đầu lại: "Chú không làm cháu kêu chú là cá nhỏ."
“Con bé điên này.” Nụ cười trên mặt Cố Bảo sáng lạn, gân cổ lên đáp lại: "Được kêu cá nhỏ, tôm nhỏ gì đó đều được, chú mặc kệ cháu."
Cố Bảo dùng hai tay nắm lấy quai giỏ tre trên vai, quay đầu về phía nữ thanh niên trí thức đang phát ngốc bên cạnh: "Đi thôi."
"Ồ? Ồ, được." Khi Tôn Viên Viên còn đang ngây người, Cố Bảo vác giỏ lên trên lưng, hai tay cầm cái bó tre dài cùng Cố Viện Triều, Cố Kiến Quốc đi về phía trước.
Dấu vết tre kéo dài trên mặt đất, Tôn Viên Viên hơi chút ngoài ý muốn với cái cách mà người Cố gia ở chung với nhau. Người ta thường nói ở nông thôn trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, Cố gia hình như không phải như vậy nhỉ?
Hơi hơi lắc lắc đầu, cô nhanh chóng đuổi theo.
Cố Khanh Khanh thở hồng hộc bò lên đến sườn núi, giẫm phải bãi cỏ trơn trượt dưới chân cô suýt ngã, Cố Hùng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
"Em Khanh, em ở dưới gọi anh là được rồi, anh nghe thấy, lần sau không cần bò lên đây nữa."
Trên núi mùa hè có rắn rết, nó thường ngụy trang quấn vào các thân tre, chỉ nhìn một cái nhìn không ra tới được.
Cố Khanh Khanh cầm tay anh họ đứng vững, vỗ vỗ ngực, sợ ghê, thở ra một hơi: "Anh, may anh nhanh tay, bằng không em té một cái ngã ngửa mất."
Cố Hùng rút tay, tiếp tục vung dao chẻ hết lá tre, rồi ném sang một bên.
_____________
“Chú nhỏ.” Cố Khanh Khanh được Cố Bảo đỡ lấy, cô bình tĩnh nhìn nữ thanh niên trí thức bên cạnh, khóe mắt mang ý cười: “Đến giờ về nhà ăn cơm rồi, có dưa muối chú nhỏ thích ăn nha."
“Bây giờ trở về." Cố Bảo thấy con chó nhỏ màu vàng đi theo sau lưng cháu gái bảo bối, cúi người xách con chó con lên, nâng nâng ước lượng một chút rồi thả vào trong sọt củi phía sau lưng.
“Bé gạo có vẻ béo hơn chút ha." Cuối cùng Cố Bảo cũng không dám đặt tên cho con chó con là tên của chú cả được.
Hắn thân thể ốm yếu, không thể bị đánh thêm một trận.
Hai cái chân của bé gạo tựa vào thành sọt, đôi mắt to đen láy ngơ ngác vô cùng đáng yêu, Tôn Viên Viên không nhịn được đưa tay ra trêu chọc: "Khanh Khanh, đây là con chó con của em sao, thật thú vị."
Chó con nhỏ xíu, ngây thơ không chịu nổi.
Duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Cố Khanh Khanh cũng không có nhiều xích mích với thanh niên trí thức, chỉ là cha nói bọn họ làm việc có chút lười biếng.
Cũng không phải cái gì đại sự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy cô tươi cười đáp lại: "Vâng, là chú Sơn tặng cho em. Chị Viên Viên, chị tìm chú nhỏ của có có chuyện gì sao?"
"Bọn chị muốn khai khẩn đất trồng rau, vừa lúc Cố Bảo đang chặt tre nên nhờ hỗ trợ chặt vài cây tre làm hàng rào, vây quanh vườn rau."
Gà trong thôn đều nuôi thả, thường thả chạy đi khắp nơi, bọn nó thích lên núi mổ sâu, cô sợ đến lúc đó gà mổ hết hạt giống vừa mới gieo xuống đất.
Cơ mà hôm qua cô ở sau núi chỗ bụi tre nhặt được ba quả trứng, chắc là gà mái trộm lại đây đẻ, trộm ấp gà con, cô nhặt hai quả rồi rải lá lên đó, còn lưu lại một cái để gà mái tiếp tục đến đó đẻ trứng.
Đương nhiên, chuyện này không được nói với Cố Khanh Khanh, cô là thẳng tính, chứ không ngu.
“Ồ.” Cố Khanh Khanh thoáng yên lòng: "Việc này giao cho em đi, chú hai nhà em đan sọt còn thừa không ít tre nhỏ, làm hàng rào tre vừa lúc thích hợp, ngày mai em đứa tới đây."
"Không cần phiền toái, chị vừa lúc không có việc gì, hiện tại đi nhà em lấy được không?"
Cố Khanh Khanh liếc nhìn về phía sân sau nhà thanh niên trí thức. Ba thanh niên trí thức đang hự hụ cuốc đất, trên nóc nhà tranh lờ mờ tản ra khói bếp. Thanh niên trí thức kêu Diệp Tử chắc là đang nấu cơm.
“Được nha!" Cô sảng khoái gật đầu: "Chị cùng chú nhỏ em đi trước đi, em gọi anh Hùng về ăn cơm." Cô trông về phía xa, mấy anh trai khác đều lục đục xuống núi, ngoại trừ anh họ Cố Hùng còn đang đừng đằng kia bó củi.
"Được chú đưa người về, Khanh Khanh cháu trở về nhanh lên, buổi tối chủ nhỏ đưa cháu đi mò óc, anh Viện Triều giỏi nhất là vớt tôm cá, Khanh Khanh, ngày mai cháu có lộc ăn nha!"
“Chú nói nha, không được chơi xấu." Cố Khanh Khanh sợ chú nhỏ đổi ý, giơ chân chạy lên núi, chạy lên một nửa đường còn quay đầu lại: "Chú không làm cháu kêu chú là cá nhỏ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con bé điên này.” Nụ cười trên mặt Cố Bảo sáng lạn, gân cổ lên đáp lại: "Được kêu cá nhỏ, tôm nhỏ gì đó đều được, chú mặc kệ cháu."
Cố Bảo dùng hai tay nắm lấy quai giỏ tre trên vai, quay đầu về phía nữ thanh niên trí thức đang phát ngốc bên cạnh: "Đi thôi."
"Ồ? Ồ, được." Khi Tôn Viên Viên còn đang ngây người, Cố Bảo vác giỏ lên trên lưng, hai tay cầm cái bó tre dài cùng Cố Viện Triều, Cố Kiến Quốc đi về phía trước.
Dấu vết tre kéo dài trên mặt đất, Tôn Viên Viên hơi chút ngoài ý muốn với cái cách mà người Cố gia ở chung với nhau. Người ta thường nói ở nông thôn trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, Cố gia hình như không phải như vậy nhỉ?
Hơi hơi lắc lắc đầu, cô nhanh chóng đuổi theo.
Cố Khanh Khanh thở hồng hộc bò lên đến sườn núi, giẫm phải bãi cỏ trơn trượt dưới chân cô suýt ngã, Cố Hùng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
"Em Khanh, em ở dưới gọi anh là được rồi, anh nghe thấy, lần sau không cần bò lên đây nữa."
Trên núi mùa hè có rắn rết, nó thường ngụy trang quấn vào các thân tre, chỉ nhìn một cái nhìn không ra tới được.
Cố Khanh Khanh cầm tay anh họ đứng vững, vỗ vỗ ngực, sợ ghê, thở ra một hơi: "Anh, may anh nhanh tay, bằng không em té một cái ngã ngửa mất."
Cố Hùng rút tay, tiếp tục vung dao chẻ hết lá tre, rồi ném sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro