Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Vịt Nấu Ốc, Đậu...

Mi Nhãn Khiển Quyển

2024-10-03 20:00:04

Editor: Hye Jin

_____________

“Khanh Khanh nhà chúng ta vẫn là tốt nhất. Thanh Liệt ở bộ đội đã hiểu căn cơ người ta rồi." Trương Vũ Tình hâm mộ nói chuyện với Thời Như Sương: “Chị dâu, Khanh Khanh là đứa nhỏ nhỏ nhất nhà chúng ta, khả năng kết hôn còn sớm hơn mấy anh trai của con bé đấy."

“Gì mà kết hôn?" Cố Kim bối rối: “Thanh Liệt còn nói gì đó trong thư sao? Sao anh không thấy vậy? Chỉ biết tên nhóc kia đòi ăn ô mai thanh mai, ngày mai anh đi Cung Tiêu Xã mua ít đường trắng về."

“Con trai anh gửi một tấm ảnh về cho con gái." Thời Như Sương liếc nhìn cô con gái đang dùng xiên tre ăn ốc đồng đằng kia: "Con gái anh xem như bảo bối giữ ở trong túi, trộm cười ngây ngô cả một buổi chiều, còn muốn một mình đến phương Bắc đi đưa ô mai thanh mai?"

“Ảnh của Thanh Liệt?” Cố Kim không quá lo lắng về việc con gái mình một mình ra cửa. Con gái hắn, chủ ý lớn mà gan cũng lớn, đi ra ngoài thêm kiến thức cũng tốt.

"Không chỉ Thanh Liệt ... mà còn cả đồng đội của thằng bé. Đứa nhỏ đó trông còn đẹp hơn Xán Dương nhà chúng ta, còn chưa có gặp mặt đâu đã cau mất linh hồn của con gái anh rồi."

Thời Như Sương cũng bất lực luôn rồi. Con gái từ nhỏ đã trông mặt mà đánh giá rồi, có lẽ là bởi vì mấy anh trai lớn lên thanh tú, cho nên con bé chỉ thích chơi với những đứa nhỏ xinh đẹp.

Cố Kim chép miệng cười cộc lốc: "Khó được Khanh Khanh nhi thích, Thanh Liệt tìm khẳng định không kém. Con trai có gửi phiếu vải về đúng không, đội không có việc, ngày mai con bé theo em về cha mẹ bên kia, lúc đi về em mang con gái đi mua ít vải về làm hai thân quần áo, con gái đã lớn rồi."

“Em biết!” Thời Như Sương dỗi ông chồng, biết là chồng mình là đại hán mà tinh tế, trong lòng không khỏi lẩm bẩm vài câu.

Cô chẳng phải ngốc, con gái lớn, phải đi đến binh đoàn, đương nhiên phải làm vài bộ quần áo cho con gái, con gái thích đẹp huống chi sự tình liên quan để đại sự cả đời, cô cũng không dám qua loa có lệ.

Chính là đứa con gái này tính tình hoang dã, ngoài ruộng đi tới trên núi, con bé đi sang chỗ thanh niên trí thức nhiều chút cũng tốt. Cái cô gái tên Diệp Tử kia, tiếp xúc nhiều, đánh thức được cái tính thích đẹp đi càng tốt.

Cô hiện tại lo lắng đứa nhỏ kia có khi nào chướng mắt con gái cô không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đứa nhỏ kia vừa nhìn đã thấy không phải là người nông thôn. Cũng không biết trong nhà làm cái gì, con trai đã hỏi thăm rõ ràng hay chưa?

"Chị dâu, em có mang từ thành về ba hộp bánh quy. Nhà chúng ta không có con nít, ngày mai chị với chị hai mang về cho thông gia mấy đứa nhỏ ăn, đợi chút cơm nước xong em về phòng lấy cho hai chị."

Trương Vũ Tình thường hay sử dụng phiếu gạo cùng nhân viên tạp vụ và đồng nghiệp đổi những loại phiếu khác, hai vợ chồng trong thành không thiếu lương, đơn vị phát phiếu gạo, có tích góp có bán, có đổi một ít đồ ăn vặt cho Đậu Đậu cháu trai nhà mẹ đẻ.

“Được, vậy em đây không khách sáo với em." Suy nghĩ của Thời Như Sương bị em dâu kéo lại, cười tươi khoan khoái: "Ngày mai chị về nhà mẹ đẻ hái chút quả quýt trở về, đến lúc đó làm ít đồ hộp cho mọi người mang vào thành."

“Mẹ còn tồn hơn 50 quả trứng gà đó, đều là do Khanh Khanh ra chuồng gà đào về."

Hàn Liên Tâm nói xen vào: “Em trở về xem sau nhà có hạch đào không đến lúc đó làm một ít bánh mang sang cho Thanh Liệt."

“Khanh Khanh có thể mang được không?” Trương Vũ Tình không khỏi liếc nhìn cánh tay chân gầy guộc của cháu gái, hơi chút hoài nghi.

Cố Bảo ăn miệng đầy dầu, thò đầu vào: "Nó một cây củi dày một rìu còn có thể bổ ra, cả người đầy năng lượng."

Hắn cảm thấy Cố gia này hắn mới là người yếu nhất.

"A Bảo, làm sao mà chặt củi giỏi được?" Hàn Liên Tâm trêu chọc hắn: "Bây giờ rìu còn nhấc không nổi? Mau mau mau ăn đi, A Bảo chúng ta còn đang cần ăn nhiều để lớn nha!"

Cố Bảo chỉ biết cười ngượng ngùng trước sự trêu chọc trắng trợn của chị dâu hai.

“Da mặt dày.” Trương Thúy Phân lắc đầu: “Hai mươi ba hai mươi bốn tuổi rồi, thân thể lớn lên cũng vô dụng, dài chút đầu óc còn coi được đó con trai."

“Hắn cái đầu óc còn muốn dài đến trời cao à?" Cố Thiết Trụ ậm ừ: "Thông minh đều dùng ở chỗ nghĩ cách làm sao mà lười biếng."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Bảo co rụt vai lại, vùi đầu ăn cơm, có gắng làm cái người trong suốt.

Cố Thiết Trụ nheo mắt nhấm nháp rượu: "Lão đại, hai ngày nữa cấy lúa xong rồi, đội tính toán cái gì?"

“Sản lượng năm nay khả quan, khoảng 480 kg một mẫu, giao lương xong vẫn còn nhiều, con với Tần lặn nước và lão Dương đã thảo luận kỹ. Còn ba tháng nữa là đến Tết, tính theo trọng lượng bình quân mỗi người là 100 cân, chưa kể những lương thực phụ đậu nành, khoai lang, ngô, khoai … giờ đến cuối năm không thành vấn đề.”

"Cày bừa vụ thu xong một tháng thì phải tổ chức tu đê đập. Một tháng sau không thể nhàn rỗi được, trừ trong đất có cây nông nghiệp con còn muốn khai khẩn đất hoang trồng dược liệu."

Nói về điều này, Cố Kim có chút ghen tị: "Bây giờ chúng ta phải đến đội sản xuất Hồng Kỳ bên cạnh để ép dầu, xay hạt kê. Con muốn tranh thủ cho xã viên đội chúng ta, cuối năm thành lập một cái xưởng gia công."

Thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử có rất nhiều đất và sườn đồi, phần lớn đều là đất hoang. Mấy năm nay nhiệm vụ nộp lương nặng, mọi người một lòng một dạ nhào vào trong ruộng nghĩ làm sao mà gia tăng sản xuất nâng cao sản lượng, bón phân các kiểu, trừ bỏ bông cùng sợ gai miễn cưỡng tính là cây công nghiệp, tình hình này miễn cưỡng no bụng, chứ chưa có đủ để cải thiện tình hình sinh hoạt của xã viên trong đội.

Hắn và Tần lặn nước hạ quyết tâm cuối năm tranh đua một phen, mua một hai cái động cơ diesel, một lớn một nhỏ, lắp thêm một máy xay hạt kê, thêm một cái máy cán bông, như vậy xã viên không cần đi thật xa gánh cả trăm cân hạt kê đi sang đội sản xuất Hồng Kỳ, đi một chuyến về mà lưng muốn còng.

“Con thảo luận với trong đội an bài là được, vừa lúc tráng niên tu đê, chúng ta già cả cùng phụ nữ ở nhà trồng dược liệu."

Cố Kim gật đầu, thầm nghĩ sau này nhất định phải vào thôn tìm các cô chú thế hệ trước hỏi về dược liệu, cái này không thể nào làm bậy được.

“Ông ơi, bà ơi, cháu no rồi!” Cố Khanh Khanh lau miệng đứng dậy: “Cháu đi mang bánh trung thu và đậu hũ cho chị Viên Viên.”

"Được rồi, A Bảo, con không phải muốn đi sang Tần gia sao? Nhanh đi thôi. Tiểu Hùng, Viện Triều hai cháu cũng mang ít đậu hũ, bánh trung thu cho ông nội bên kia." Trương Thúy Phân an bài đâu đó xong cùng con dâu dọn chén đũa.

"Lão đại." Cố Thiết Trụ mở miệng: "Con tự mình đi đến nhà lão Từ một chuyến đi."

“Hả? À vâng.” Cố Kim ngay lập tức hiểu được ý định của cha mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Số ký tự: 0