Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Đoàn Văn Công
Chương 14
2024-08-26 11:11:35
Cũng không biết có phải có người nhìn ra Diêu Văn Tĩnh đang suy nghĩ gì hay không, lên tiếng hỏi: "Chị Mai, hôm nay Văn Tĩnh cũng lên đài rồi, chẳng lẽ không ai tìm chị nhờ vả môi giới?"
Mai tỷ thu lại nụ cười, thiếu chút nữa thốt ra biểu hiện hôm nay của Diêu Văn Tĩnh ai có thể coi trọng cô chứ.
Cô xấu hổ đứng dậy nói: "Trong phòng này nóng quá, tôi ra ngoài chờ Tiểu Mạn đi, đoán chừng cô ấy cũng sắp về rồi.”
Lưu Đào tinh tường, thoáng cái đã hiểu ra cái gì, ném cho Diêu Văn Tĩnh một ánh mắt vi diệu, những người khác cũng nhìn theo tầm mắt của cô, làm cho trên mặt Diêu Văn Tĩnh khó chịu như bị kim đâm.
Những người khác giữ chị Mai thế nào cũng vô dụng, chị Mai nhanh chóng rời đi.
Cô đoán không sai biệt lắm, mới vừa đi ra đứng một lúc, liền nhìn thấy Thời Mạn đi tới từ xa.
Giữa hè trời nắng, Thời Mạn đội mũ quân đội vành nón vừa vặn che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của cô, khó trách thế nào cũng phơi nắng không đen, làn da trắng như phát sáng.
“Tiểu Mạn, con tính đã trở lại rồi đấy." Chị Mai lau mồ hôi ra đón, nửa đường ngăn cản Thời Mạn, trực tiếp hỏi, "Hôm nay quá nóng, mẹ cũng không ở bên ngoài đứng vòng vo nữa, con ngàn vạn lần đừng xấu hổ, trực tiếp nói với chị, rốt cuộc cảm thấy Lăng phó đoàn trưởng thế nào?”
Thời Mạn thấy chị Mai, liền biết chị ấy muốn hỏi mình chuyện này.
Thật ra hai ngày nay, cô vẫn luôn suy nghĩ về tất cả những gì xảy ra trong cơn ác mộng đó.
Bao gồm từ căn tin nhìn thấy Thôi Hà, sau khi phát hiện giấc mơ không có chút thay đổi nào, trên đường trở về cô cũng đang suy nghĩ về cuộc sống hôn nhân tương lai của mình - -
Nhớ căn nhà nhỏ cô dọn vào lúc mới kết hôn, ngay cả toilet cũng không có, cách âm kém đến mức hàng xóm bên cạnh đánh rắm cũng có thể nghe thấy, mặt đất một năm bốn mùa đều tản ra mùi mốc ẩm ướt.
Mà thật ra vốn lấy cấp bậc của Lăng Chấn, là có thể được phân đến một căn nhà tốt, chỉ là hắn phát huy tinh thần dâng hiến, đem căn nhà tốt tặng cho người hắn cho rằng càng cần.
Mấy năm đầu kết hôn, đều vượt qua bằng tiếng oán giận nhỏ hẹp của Thời Mạn.
Hơn nữa làm loại chuyện này thời điểm, giường mãnh liệt mà run, kẽo kẹt kẽo kẹt vang cái không hết, sát vách toàn bộ nghe đi, từ nông thôn tới theo quân nữ nhân nói chuyện thô lỗ lại không có ngăn cản, thường thường mấy câu liền xấu hổ phẫn nộ đến khi Mạn vài ngày không muốn phản ứng Lăng Chấn.
Tính tình hai người cũng không hợp nhau như vậy.
Thời Mạn làm theo ý mình, chỉ để ý mình sống bừa bãi, chưa bao giờ để ý ánh mắt thế tục, nghĩ ra là nghĩ ra.
Lăng Chấn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, chí công vô tư lấy thân hứa quốc, tuyệt không lạc người nửa điểm khẩu thực, mọi việc đều nói quân kỷ.
Sao có thể qua được một chỗ chứ?
Nếu hôn nhân không thuận lợi, Thời Mạn càng nghĩ càng cảm thấy không có ý nghĩa.
Điều kiện của cô tốt như vậy, cũng không phải không tìm được người khác.
Phần lớn là con cháu cán bộ vừa thành thật vừa tuấn tú của cải lại lấy lòng cô, không chỉ là trước kia, hiện tại, ngay cả tương lai dự báo trong mộng cũng có không ít.
Thậm chí sau khi kết hôn, đều tầng tầng lớp lớp, cô còn thường dùng những thứ này để kích thích Lăng Chấn.
Nhưng hắn một chút cũng không nhìn ra ghen hoặc là để ý, chỉ là giống như lão phụ thân huấn luyện nữ nhi hung dữ dặn dò cô "Nam nữ tác phong vấn đề phải nghiêm cẩn", bình thường ít nói, lúc này nói đến vấn đề kỷ luật trong quân lại có thể đem cô nói đến cẩu huyết xối đầu.
Nghĩ đến đây, Thời Mạn lại sốt ruột một trận, ngay cả trên mặt cũng không thể che giấu tốt, cô nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Chị Mai, em, vẫn cảm thấy Lăng phó đoàn trưởng quá hung dữ, em có chút sợ anh ta..."
Chị Mai hiểu rõ, nghe ra ý tứ Thời Mạn khéo léo từ chối.
Mai tỷ thu lại nụ cười, thiếu chút nữa thốt ra biểu hiện hôm nay của Diêu Văn Tĩnh ai có thể coi trọng cô chứ.
Cô xấu hổ đứng dậy nói: "Trong phòng này nóng quá, tôi ra ngoài chờ Tiểu Mạn đi, đoán chừng cô ấy cũng sắp về rồi.”
Lưu Đào tinh tường, thoáng cái đã hiểu ra cái gì, ném cho Diêu Văn Tĩnh một ánh mắt vi diệu, những người khác cũng nhìn theo tầm mắt của cô, làm cho trên mặt Diêu Văn Tĩnh khó chịu như bị kim đâm.
Những người khác giữ chị Mai thế nào cũng vô dụng, chị Mai nhanh chóng rời đi.
Cô đoán không sai biệt lắm, mới vừa đi ra đứng một lúc, liền nhìn thấy Thời Mạn đi tới từ xa.
Giữa hè trời nắng, Thời Mạn đội mũ quân đội vành nón vừa vặn che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của cô, khó trách thế nào cũng phơi nắng không đen, làn da trắng như phát sáng.
“Tiểu Mạn, con tính đã trở lại rồi đấy." Chị Mai lau mồ hôi ra đón, nửa đường ngăn cản Thời Mạn, trực tiếp hỏi, "Hôm nay quá nóng, mẹ cũng không ở bên ngoài đứng vòng vo nữa, con ngàn vạn lần đừng xấu hổ, trực tiếp nói với chị, rốt cuộc cảm thấy Lăng phó đoàn trưởng thế nào?”
Thời Mạn thấy chị Mai, liền biết chị ấy muốn hỏi mình chuyện này.
Thật ra hai ngày nay, cô vẫn luôn suy nghĩ về tất cả những gì xảy ra trong cơn ác mộng đó.
Bao gồm từ căn tin nhìn thấy Thôi Hà, sau khi phát hiện giấc mơ không có chút thay đổi nào, trên đường trở về cô cũng đang suy nghĩ về cuộc sống hôn nhân tương lai của mình - -
Nhớ căn nhà nhỏ cô dọn vào lúc mới kết hôn, ngay cả toilet cũng không có, cách âm kém đến mức hàng xóm bên cạnh đánh rắm cũng có thể nghe thấy, mặt đất một năm bốn mùa đều tản ra mùi mốc ẩm ướt.
Mà thật ra vốn lấy cấp bậc của Lăng Chấn, là có thể được phân đến một căn nhà tốt, chỉ là hắn phát huy tinh thần dâng hiến, đem căn nhà tốt tặng cho người hắn cho rằng càng cần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy năm đầu kết hôn, đều vượt qua bằng tiếng oán giận nhỏ hẹp của Thời Mạn.
Hơn nữa làm loại chuyện này thời điểm, giường mãnh liệt mà run, kẽo kẹt kẽo kẹt vang cái không hết, sát vách toàn bộ nghe đi, từ nông thôn tới theo quân nữ nhân nói chuyện thô lỗ lại không có ngăn cản, thường thường mấy câu liền xấu hổ phẫn nộ đến khi Mạn vài ngày không muốn phản ứng Lăng Chấn.
Tính tình hai người cũng không hợp nhau như vậy.
Thời Mạn làm theo ý mình, chỉ để ý mình sống bừa bãi, chưa bao giờ để ý ánh mắt thế tục, nghĩ ra là nghĩ ra.
Lăng Chấn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, chí công vô tư lấy thân hứa quốc, tuyệt không lạc người nửa điểm khẩu thực, mọi việc đều nói quân kỷ.
Sao có thể qua được một chỗ chứ?
Nếu hôn nhân không thuận lợi, Thời Mạn càng nghĩ càng cảm thấy không có ý nghĩa.
Điều kiện của cô tốt như vậy, cũng không phải không tìm được người khác.
Phần lớn là con cháu cán bộ vừa thành thật vừa tuấn tú của cải lại lấy lòng cô, không chỉ là trước kia, hiện tại, ngay cả tương lai dự báo trong mộng cũng có không ít.
Thậm chí sau khi kết hôn, đều tầng tầng lớp lớp, cô còn thường dùng những thứ này để kích thích Lăng Chấn.
Nhưng hắn một chút cũng không nhìn ra ghen hoặc là để ý, chỉ là giống như lão phụ thân huấn luyện nữ nhi hung dữ dặn dò cô "Nam nữ tác phong vấn đề phải nghiêm cẩn", bình thường ít nói, lúc này nói đến vấn đề kỷ luật trong quân lại có thể đem cô nói đến cẩu huyết xối đầu.
Nghĩ đến đây, Thời Mạn lại sốt ruột một trận, ngay cả trên mặt cũng không thể che giấu tốt, cô nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Chị Mai, em, vẫn cảm thấy Lăng phó đoàn trưởng quá hung dữ, em có chút sợ anh ta..."
Chị Mai hiểu rõ, nghe ra ý tứ Thời Mạn khéo léo từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro