Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Chớ Để Người Bê...
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-29 23:30:21
Bình thường dưới tình huống như vậy, chỉ cần không quá mức, nhân viên chấm điểm cũng không trừ điểm công của bọn họ, giống như lần này là tình huống đặc biệt, bà cụ đi một lát, còn có người hỗ trợ, nhân viên chấm điểm sẽ không xen vào việc của người khác.
Trương Trà Hoa cũng không khách khí, "Được, lần này nhận ân tình của các bà, tôi sẽ ghi nhớ." Nói xong thì vui vẻ kéo bọn họ đi về: "Chờ một lát bà nội luộc trứng gà cho các cháu ăn, các cháu muốn ăn trứng gà trước hay muốn uống canh trứng gà trước?"
Du Hướng Cư và Du Minh Kiệt đồng thanh, "Đều muốn!"
Trương Trà Hoa: "Được, vậy hôm nay chúng ta đều làm..."
Bọn họ từ từ đi khuất, để lại mấy bà lão và nữ tri thức làm việc ở đó hâm mộ nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ.
Mấy bà cũng đã rất lâu chưa được ăn trứng gà, đúng là nhà có nuôi gà, nhưng bình thường không có dịp đặc biệt gì, sao chịu ăn, cũng muốn để lại đổi chút muối chút tiền, các bà không có mệnh tốt như Trương Trà Hoa, sinh hai đứa con trai, một đứa con trai sống bên cạnh, một đứa còn lại ăn được bát cơm ở huyện thành, đoạn thời gian trước chồng bà ấy bệnh nghiêm trọng như vậy, ở công xã chữa cũng không được, nhưng bởi vì có con trai ở huyện thành, đi đến bệnh viện huyện chữa là khỏi, không biết tốn bao nhiêu tiền, nếu đổi lại thành nhà các bà, chỗ nào lấy ra được nhiều tiền để chữa bệnh như vậy, chỉ có thể chờ chết ở nhà.
Nữ thanh niên tri thức kia cũng rất hâm mộ, cô ấy tới nơi này gần một năm, đều đã gần biết hết người nổi tiếng trong đội sản xuất chỗ này, tất nhiên cô ấy biết bọn họ có thân phận gì.
Thật tốt, nuôi dưỡng mập mạp trắng trẻo, không buồn không lo, trước khi xuống nông thôn, cô ấy cũng là như vậy.
Lúc nào cô ấy mới có thể trở về, xuống nông thôn lâu như vậy, nếu như không phải trong nhà vẫn luôn phụ cấp cho, cô ấy thật sự không có cách nào sống ở chỗ này.
Lúc này Trương Trà Hoa cũng không nghĩ mấy người kia sẽ có phản ứng gì, tính toán trưa hôm nay nên làm món gì.
Phải luộc trứng gà, trước đó cháu trai đi bắt cá, trong hồ cá còn có hai con cá trắm cỏ nặng gần một cân, lấy một con ra, có thể làm canh cá, công thêm nấm hái trên núi, măng tre, mùi vị tươi ngon.
Còn có thịt muối lúc tết vẫn còn một chút, lần này cắt ra hai miếng, cộng với một ít thức khác cũng thành được một bàn món ăn...
Đến khi bà trở về, thấy vẻ mặt của ông nhà mình, phát hiện có chuyện, liền đẩy mấy đứa trẻ ra ngoài chơi, hỏi sao vậy, lúc đầu ông cụ cũng không muốn gạt chuyện này, bà không hỏi, cũng sẽ chủ động nói ra.
Trương Trà Hoa biết chuyện gì xảy ra, cơn tức giận bị ngăn ở lồng ngực, lúc biết cháu gái của mình đã cầm chắc bát cơm công nhân chính thức trong tay thì dễ chịu hơn một chút, nhưng đây là cháu gái của bà nên được, lúc đầu đã nói xong, công việc này là cái nên được khi cháu gái gả qua, bây giờ chính là bồi thường, nhưng lời nói của con người đáng sợ, sau này nếu có người nhìn trúng cháu gái, tìm người hỏi thăm, nhất định sẽ kéo ra chuyện này, ban đầu chính là môn đăng hộ đối, có chuyện này xen vào, nói không chừng muốn lùi bước.
Bà nén giận.
Muốn đi náo loạn một trận cũng không được, như vậy là giết địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm, vì tương lai của cháu gái, không thể làm lớn, về mặt lý trí, bà cụ biết con thứ hai của bọn họ làm như vậy là đúng, không bằng dùng chuyện này lấy được một công việc cho cháu gái, như vậy sẽ có một quyền lợi thấp nhất, nhưng về mặt tình cảm, bà không thể nhịn được cục tức này.
Bà đi lòng vòng trong nhà hai vòng, nếu như khoảng cách nhà của bọn họ không xa, tối này bà nhất định sẽ mò mẫm đi đến trùm bao tải thằng nhóc kia.
Du Thường Hữu biết tính tình của bà, nhìn bà đi lại mấy vòng, để cho Du Thanh Sơn rót cho bà chén nước, để cho bà bớt giận.
Uống nước xong, quả thật Trương Trà Hoa đã tỉnh táo không ít, hỏi Du Thanh Sơn: "Vợ của con thật sự không biết chuyện này à, không có trộn lẫn với con gái của cô ta chứ, muốn để cho Tiểu An xuống nông thôn, con gái cô ta thay gả qua, vừa được danh lại có được lợi ích thiết thực?"
Ở bên cạnh Du Hướng Hải gật đầu nói: "Bà nội, là thật, lúc ấy con nhìn vẻ mặt của dì ấy là thật."
Trương Trà Hoa tỉnh táo không ít: "Sau này họ Đinh kia tuyệt đối không được đi vào nhà họ Du chúng ta, con hai, con nhớ cho mẹ, chớ để người bên gối thổi gió, liền quên sự tủi nhục của con gái mình."
Du Thanh Sơn cười khổ: "Mẹ, con đã sớm truyền lời ra ngoài, đó là con gái ruột của con, con nhất định đứng ở bên con bé."
Trương Trà Hoa cũng không khách khí, "Được, lần này nhận ân tình của các bà, tôi sẽ ghi nhớ." Nói xong thì vui vẻ kéo bọn họ đi về: "Chờ một lát bà nội luộc trứng gà cho các cháu ăn, các cháu muốn ăn trứng gà trước hay muốn uống canh trứng gà trước?"
Du Hướng Cư và Du Minh Kiệt đồng thanh, "Đều muốn!"
Trương Trà Hoa: "Được, vậy hôm nay chúng ta đều làm..."
Bọn họ từ từ đi khuất, để lại mấy bà lão và nữ tri thức làm việc ở đó hâm mộ nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ.
Mấy bà cũng đã rất lâu chưa được ăn trứng gà, đúng là nhà có nuôi gà, nhưng bình thường không có dịp đặc biệt gì, sao chịu ăn, cũng muốn để lại đổi chút muối chút tiền, các bà không có mệnh tốt như Trương Trà Hoa, sinh hai đứa con trai, một đứa con trai sống bên cạnh, một đứa còn lại ăn được bát cơm ở huyện thành, đoạn thời gian trước chồng bà ấy bệnh nghiêm trọng như vậy, ở công xã chữa cũng không được, nhưng bởi vì có con trai ở huyện thành, đi đến bệnh viện huyện chữa là khỏi, không biết tốn bao nhiêu tiền, nếu đổi lại thành nhà các bà, chỗ nào lấy ra được nhiều tiền để chữa bệnh như vậy, chỉ có thể chờ chết ở nhà.
Nữ thanh niên tri thức kia cũng rất hâm mộ, cô ấy tới nơi này gần một năm, đều đã gần biết hết người nổi tiếng trong đội sản xuất chỗ này, tất nhiên cô ấy biết bọn họ có thân phận gì.
Thật tốt, nuôi dưỡng mập mạp trắng trẻo, không buồn không lo, trước khi xuống nông thôn, cô ấy cũng là như vậy.
Lúc nào cô ấy mới có thể trở về, xuống nông thôn lâu như vậy, nếu như không phải trong nhà vẫn luôn phụ cấp cho, cô ấy thật sự không có cách nào sống ở chỗ này.
Lúc này Trương Trà Hoa cũng không nghĩ mấy người kia sẽ có phản ứng gì, tính toán trưa hôm nay nên làm món gì.
Phải luộc trứng gà, trước đó cháu trai đi bắt cá, trong hồ cá còn có hai con cá trắm cỏ nặng gần một cân, lấy một con ra, có thể làm canh cá, công thêm nấm hái trên núi, măng tre, mùi vị tươi ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn có thịt muối lúc tết vẫn còn một chút, lần này cắt ra hai miếng, cộng với một ít thức khác cũng thành được một bàn món ăn...
Đến khi bà trở về, thấy vẻ mặt của ông nhà mình, phát hiện có chuyện, liền đẩy mấy đứa trẻ ra ngoài chơi, hỏi sao vậy, lúc đầu ông cụ cũng không muốn gạt chuyện này, bà không hỏi, cũng sẽ chủ động nói ra.
Trương Trà Hoa biết chuyện gì xảy ra, cơn tức giận bị ngăn ở lồng ngực, lúc biết cháu gái của mình đã cầm chắc bát cơm công nhân chính thức trong tay thì dễ chịu hơn một chút, nhưng đây là cháu gái của bà nên được, lúc đầu đã nói xong, công việc này là cái nên được khi cháu gái gả qua, bây giờ chính là bồi thường, nhưng lời nói của con người đáng sợ, sau này nếu có người nhìn trúng cháu gái, tìm người hỏi thăm, nhất định sẽ kéo ra chuyện này, ban đầu chính là môn đăng hộ đối, có chuyện này xen vào, nói không chừng muốn lùi bước.
Bà nén giận.
Muốn đi náo loạn một trận cũng không được, như vậy là giết địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm, vì tương lai của cháu gái, không thể làm lớn, về mặt lý trí, bà cụ biết con thứ hai của bọn họ làm như vậy là đúng, không bằng dùng chuyện này lấy được một công việc cho cháu gái, như vậy sẽ có một quyền lợi thấp nhất, nhưng về mặt tình cảm, bà không thể nhịn được cục tức này.
Bà đi lòng vòng trong nhà hai vòng, nếu như khoảng cách nhà của bọn họ không xa, tối này bà nhất định sẽ mò mẫm đi đến trùm bao tải thằng nhóc kia.
Du Thường Hữu biết tính tình của bà, nhìn bà đi lại mấy vòng, để cho Du Thanh Sơn rót cho bà chén nước, để cho bà bớt giận.
Uống nước xong, quả thật Trương Trà Hoa đã tỉnh táo không ít, hỏi Du Thanh Sơn: "Vợ của con thật sự không biết chuyện này à, không có trộn lẫn với con gái của cô ta chứ, muốn để cho Tiểu An xuống nông thôn, con gái cô ta thay gả qua, vừa được danh lại có được lợi ích thiết thực?"
Ở bên cạnh Du Hướng Hải gật đầu nói: "Bà nội, là thật, lúc ấy con nhìn vẻ mặt của dì ấy là thật."
Trương Trà Hoa tỉnh táo không ít: "Sau này họ Đinh kia tuyệt đối không được đi vào nhà họ Du chúng ta, con hai, con nhớ cho mẹ, chớ để người bên gối thổi gió, liền quên sự tủi nhục của con gái mình."
Du Thanh Sơn cười khổ: "Mẹ, con đã sớm truyền lời ra ngoài, đó là con gái ruột của con, con nhất định đứng ở bên con bé."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro