Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Giao Dịch Đại N...
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-29 23:30:21
Đây là lần đầu tiên Phó trưởng xưởng Vương ăn lỗ tai heo kho tộ ở chỗ này, ông không nói lời khen ngợi, nhưng lại liên tục gắp món này, đã đủ nói rõ vấn đề.
Hành động của bốn người giống như đã được ghi lại theo tổ chức, một hạt cơm, một giọt canh đều được ăn sạch sẽ, giống như đã được rửa vậy.
Đầu bếp Tôn đi ra từ phòng bếp, thấy như vậy thì vô cùng vui mừng, hỏi tên họ của Du Hướng An, đưa cho mỗi người bọn họ một lọ nước chát trái cây đóng chai còn dư lại, còn đưa cho Du Hướng An địa chỉ của mình, hoan nghênh cô và ông ngoại, cậu của cô đến làm khách.
Phó trưởng xưởng Lý nhận nước chát, nhận rất vui vẻ.
Nói đến vật này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhận rất yên tâm, có nó, tối về nhà mặc kệ nấu gì, món ăn đều có hương vị.
Ăn uống no đủ, đối với chuyện tiếp theo phải đi nơi nào, Phó trưởng xưởng Vương rất quan tâm: "Trước đó chắc hẳn Tiểu An không có nhiều cơ hội đến đây dạo, bây giờ là giờ nghỉ trưa, có muốn thừa dịp này đi dạo chút không, chỉ cần ba giờ chiều trở về là được."
Lúc này Phó trưởng xưởng Lý nghe vậy, còn muốn để cho người thanh niên ông ấy dẫn theo làm người dẫn đường, Du Hướng An cự tuyệt: "Này, không cần không cần, tôi muốn đi dạo Bách Hóa một chút, tôi biết chỗ này ở đâu, đã nhìn thấy trên đường rồi."
Cô cười có chút ngượng ngùng, "Có thể là tôi sẽ dừng lại chỗ Bách Hóa rất lâu, tôi biết đường, không cần làm phiền mọi người, cùng tuyệt đối đừng chậm trễ công việc vì tôi."
Du Hướng An thẳng thắng nói như vậy, ông cũng không kiên trì nữa: "Hiểu được, nữ đồng chí đến đây đều muốn đến dạo chỗ này một chút, ha ha ha, vậy cháu chú ý thời gian."
Du Hướng An kiềm chế sự kích động đi tới Bách Hóa nơi này, đi tới chỗ không người, Du Hướng An thay một bộ quần áo khác, dùng bút than và nhọ nồi đã được sàng qua hóa trang mặt và lông mày, cài cổ áo lên, đội mũ, nhìn giống như một cô vợ nhỏ, kiểm tra ăn mặc của mình một chút, sau đó liền cầm một cái giỏ trúc đi ra ngoài.
Cô định đi đến Bách Hóa thăm dò thử trước.
Cung tiêu xã lớn nhất ở đây tên là Bách Hóa, là nơi đầy đủ hàng hóa nhất, Du Hướng An thấy được rất nhiều đồ mà Cung tiêu xã ở thị trấn không có, ví dụ như giày da nhỏ kiểu mới, xe đạp, máy thu âm, khăn lông, đồng hồ đeo tay,...
Cô còn thấy không ít băng vệ sinh, tràn đầy một tủ.
Du Hướng An hỏi giá cả, những thứ này đều thống nhất cùng giá với ở thị trấn.
Cô bán trái táo, còn đi đến khu thực phẩm phụ đánh giá một chút, đã hiểu rõ giá cả trong lòng, lúc ở cửa Bách Hóa cô cố ý đi theo một số người.
Bọn họ đều là người không mua được đồ mình muốn ở cao ốc Bách Hóa này.
Du Hướng An đi theo không gần không xa, rẽ qua rẽ lại, có vài người nhạy bén nhận ra được phía sau có người đi theo, liền đổi đường, có người không phát hiện, Du Hướng An vẫn đi theo như cũ.
Sau đó cô phát hiện mình đã tìm đúng chỗ, vận may không tệ, phát hiện một cái cứ điểm nhỏ.
Cái cứ điểm nhỏ này là một con hẻm thông với tất cả mọi đường, không ít người tay xách giỏ trúc, nhìn vào mắt nhau, ăn ý tránh ra.
Du Hướng An mở nắp giỏ trúc ra, từ bên trong lấy ra một quả táo có chút mất nước, đi dạo lòng vòng trong tầm mắt của mọi người, sau đó lại đặt về giỏ.
Có người thấy được làm như không thấy, đây không phải là đồ bọn họ muốn, có người thấy được liền đi đến hỏi giá, Du Hướng An cũng rất dứt khoát, "Ba hào tiền một trái, năm hào hai trái, ba trái tám hào, bốn trái một đồng!"
Những trái táo này đều tương đối nhỏ, trực tiếp tính theo trái, càng dễ dàng hơn một chút.
Giá tiền này không rẻ, nhưng người mua nổi cũng không cảm thấy khó chấp nhận, người không mua nổi thì khi nghe được giá trái cây thì đã có tính toán trong lòng.
Du Hướng An còn nhỏ giọng chào hỏi một tiếng, "Mua trước có thể chọn trước."
Có trái nhìn tương đối tươi, có trái nhìn đã biết bị héo nghiêm trọng.
Đây là chuyện mắt thường có thể thấy được.
Có một bà bác trực tiếp lấy ra một đồng, sau đó nhanh tay nhanh chân cầm bốn trái, nhét vào trong túi vải của mình, một câu cũng không nói, vội vã rời đi.
Có người dẫn đầu, rất nhanh đã có người tiếp theo, Du Hướng An vừa cùng người ta buôn bán, vừa lắng tai nghe động tĩnh tám hướng, lúc này bị bắt thì không phải là chuyện đùa.
Không bao lâu sau, chỉ còn dư lại mấy trái táo đã héo nghiêm trọng, cô bán rẻ một chút, rất nhanh đã bán xong, sau khi hết Du Hướng An lập tức rời đi, cũng không phân biệt hướng đi, thấy có ngõ hẻm tương đối lớn thì quẹo vào, quẹo qua mấy con ngõ, cô còn đúng lúc đụng phải một phe "Giao dịch đại ngạch."
Một người thanh niên gánh một cái thúng đi vào cửa của một gia đình, chuyện này cũng không có gì, nhưng nếu như người thanh niên kia không chột dạ khi thấy Du Hướng An đột nhiên xuất hiện thì đó là chuyện bình thường.
Người đàn ông trung niên tiếp ứng nhìn thấy vậy, cố ý cười ha ha ra tiếng: "Cháu trai lớn, lúc này may mắn có cháu giúp đỡ chú, đến đây đến đây, đi vào uống chén trà nào." Người này vừa nói vừa tăng nhanh động tác, chờ thanh niên kia đi vào cửa, lập tức chuẩn bị đóng cửa lại.
Du Hướng An kêu lên một tiếng: "Đồng chí, chờ một chút!"
Hành động của bốn người giống như đã được ghi lại theo tổ chức, một hạt cơm, một giọt canh đều được ăn sạch sẽ, giống như đã được rửa vậy.
Đầu bếp Tôn đi ra từ phòng bếp, thấy như vậy thì vô cùng vui mừng, hỏi tên họ của Du Hướng An, đưa cho mỗi người bọn họ một lọ nước chát trái cây đóng chai còn dư lại, còn đưa cho Du Hướng An địa chỉ của mình, hoan nghênh cô và ông ngoại, cậu của cô đến làm khách.
Phó trưởng xưởng Lý nhận nước chát, nhận rất vui vẻ.
Nói đến vật này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhận rất yên tâm, có nó, tối về nhà mặc kệ nấu gì, món ăn đều có hương vị.
Ăn uống no đủ, đối với chuyện tiếp theo phải đi nơi nào, Phó trưởng xưởng Vương rất quan tâm: "Trước đó chắc hẳn Tiểu An không có nhiều cơ hội đến đây dạo, bây giờ là giờ nghỉ trưa, có muốn thừa dịp này đi dạo chút không, chỉ cần ba giờ chiều trở về là được."
Lúc này Phó trưởng xưởng Lý nghe vậy, còn muốn để cho người thanh niên ông ấy dẫn theo làm người dẫn đường, Du Hướng An cự tuyệt: "Này, không cần không cần, tôi muốn đi dạo Bách Hóa một chút, tôi biết chỗ này ở đâu, đã nhìn thấy trên đường rồi."
Cô cười có chút ngượng ngùng, "Có thể là tôi sẽ dừng lại chỗ Bách Hóa rất lâu, tôi biết đường, không cần làm phiền mọi người, cùng tuyệt đối đừng chậm trễ công việc vì tôi."
Du Hướng An thẳng thắng nói như vậy, ông cũng không kiên trì nữa: "Hiểu được, nữ đồng chí đến đây đều muốn đến dạo chỗ này một chút, ha ha ha, vậy cháu chú ý thời gian."
Du Hướng An kiềm chế sự kích động đi tới Bách Hóa nơi này, đi tới chỗ không người, Du Hướng An thay một bộ quần áo khác, dùng bút than và nhọ nồi đã được sàng qua hóa trang mặt và lông mày, cài cổ áo lên, đội mũ, nhìn giống như một cô vợ nhỏ, kiểm tra ăn mặc của mình một chút, sau đó liền cầm một cái giỏ trúc đi ra ngoài.
Cô định đi đến Bách Hóa thăm dò thử trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung tiêu xã lớn nhất ở đây tên là Bách Hóa, là nơi đầy đủ hàng hóa nhất, Du Hướng An thấy được rất nhiều đồ mà Cung tiêu xã ở thị trấn không có, ví dụ như giày da nhỏ kiểu mới, xe đạp, máy thu âm, khăn lông, đồng hồ đeo tay,...
Cô còn thấy không ít băng vệ sinh, tràn đầy một tủ.
Du Hướng An hỏi giá cả, những thứ này đều thống nhất cùng giá với ở thị trấn.
Cô bán trái táo, còn đi đến khu thực phẩm phụ đánh giá một chút, đã hiểu rõ giá cả trong lòng, lúc ở cửa Bách Hóa cô cố ý đi theo một số người.
Bọn họ đều là người không mua được đồ mình muốn ở cao ốc Bách Hóa này.
Du Hướng An đi theo không gần không xa, rẽ qua rẽ lại, có vài người nhạy bén nhận ra được phía sau có người đi theo, liền đổi đường, có người không phát hiện, Du Hướng An vẫn đi theo như cũ.
Sau đó cô phát hiện mình đã tìm đúng chỗ, vận may không tệ, phát hiện một cái cứ điểm nhỏ.
Cái cứ điểm nhỏ này là một con hẻm thông với tất cả mọi đường, không ít người tay xách giỏ trúc, nhìn vào mắt nhau, ăn ý tránh ra.
Du Hướng An mở nắp giỏ trúc ra, từ bên trong lấy ra một quả táo có chút mất nước, đi dạo lòng vòng trong tầm mắt của mọi người, sau đó lại đặt về giỏ.
Có người thấy được làm như không thấy, đây không phải là đồ bọn họ muốn, có người thấy được liền đi đến hỏi giá, Du Hướng An cũng rất dứt khoát, "Ba hào tiền một trái, năm hào hai trái, ba trái tám hào, bốn trái một đồng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những trái táo này đều tương đối nhỏ, trực tiếp tính theo trái, càng dễ dàng hơn một chút.
Giá tiền này không rẻ, nhưng người mua nổi cũng không cảm thấy khó chấp nhận, người không mua nổi thì khi nghe được giá trái cây thì đã có tính toán trong lòng.
Du Hướng An còn nhỏ giọng chào hỏi một tiếng, "Mua trước có thể chọn trước."
Có trái nhìn tương đối tươi, có trái nhìn đã biết bị héo nghiêm trọng.
Đây là chuyện mắt thường có thể thấy được.
Có một bà bác trực tiếp lấy ra một đồng, sau đó nhanh tay nhanh chân cầm bốn trái, nhét vào trong túi vải của mình, một câu cũng không nói, vội vã rời đi.
Có người dẫn đầu, rất nhanh đã có người tiếp theo, Du Hướng An vừa cùng người ta buôn bán, vừa lắng tai nghe động tĩnh tám hướng, lúc này bị bắt thì không phải là chuyện đùa.
Không bao lâu sau, chỉ còn dư lại mấy trái táo đã héo nghiêm trọng, cô bán rẻ một chút, rất nhanh đã bán xong, sau khi hết Du Hướng An lập tức rời đi, cũng không phân biệt hướng đi, thấy có ngõ hẻm tương đối lớn thì quẹo vào, quẹo qua mấy con ngõ, cô còn đúng lúc đụng phải một phe "Giao dịch đại ngạch."
Một người thanh niên gánh một cái thúng đi vào cửa của một gia đình, chuyện này cũng không có gì, nhưng nếu như người thanh niên kia không chột dạ khi thấy Du Hướng An đột nhiên xuất hiện thì đó là chuyện bình thường.
Người đàn ông trung niên tiếp ứng nhìn thấy vậy, cố ý cười ha ha ra tiếng: "Cháu trai lớn, lúc này may mắn có cháu giúp đỡ chú, đến đây đến đây, đi vào uống chén trà nào." Người này vừa nói vừa tăng nhanh động tác, chờ thanh niên kia đi vào cửa, lập tức chuẩn bị đóng cửa lại.
Du Hướng An kêu lên một tiếng: "Đồng chí, chờ một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro