Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống

Lời Mười Lần

Đại Hà Đông Lưu

2024-10-29 23:30:21

Một trái táo này cũng nặng nửa cân.

Cũng có thể nói một cân tám hào gần với một cân thịt heo, nhưng táo này còn hiếm hơn cả thịt heo nữa, thím này cũng không do dự nhiều, tay cầm tiền nói, "Em gái, em muốn bán bao nhiêu?"

Du Hướng An: "Không tìm được người, tất nhiên tôi muốn nhanh chóng xử lý đống táo này, em trai tôi đều đã đến tuổi nói chuyện cưới gả, người chị đã lấy chồng như tôi cũng không có cách nào giúp nó được, lúc này mẹ tôi đâm vào ngõ cụt rồi, đều lấy sính lễ ra rồi." Cô vừa nói vừa than thở.

Thím kia gật đầu liên tục, "Tôi hiểu tôi hiểu, vậy tôi sẽ đi vào lấy tiền, em gái chờ một chút nha."  Thím kia đi qua che lại cánh cửa hư, chuyện này làm cũng rất đúng mực, Du Hướng An là một phụ nữ, nhất định là tương đối không có cảm giác an toàn gì đó cho nên thím ta không đóng cửa, chỉ khép hờ, người khác cũng không thể tùy tiện thấy được chuyện xảy ra bên trong, rất nhanh thím kia đã đi ra, trong tay cầm một cái sọt nhỏ, Du Hướng An đếm từng cái, thím kia ở bên cạnh nhìn, đưa tiền theo số lượng.

Du Hướng An cười nhận tiền, "Thím, lần nay may mà có thím!" Ngay sau đó lại có chút ấp úng nói, "Mới vừa rồi tôi thấy nhà thím có người cháu mang đồ đến, anh ta là người nông thôn đúng không? Có phải ở nông thôn bột mì trắng với gạo là tương đối nhiều? Nếu như anh ta mang cho nhà thím là bột mì và gạo, không biết thím có tiện chia cho tôi một chút không? Tuổi của con trai tôi còn nhỏ những thứ thô ráp nó ăn không được, tôi nhìn dáng vẻ gầy teo của nó mà đau lòng, nếu như không tiện cũng không sao, tôi biết mọi người cũng không dễ dàng."

Lời nói này làm cho trong lòng thím kia mềm nhũn, "Tôi cũng không biết, để tôi đi xem thử, nếu có sẽ chia cho em gái một ít, em gái muốn bao nhiêu?"

Du Hướng An: "Tôi muốn hai mươi cân, tất nhiên tôi cũng biết số lượng này quá nhiều, cho nên chia cho tôi hai cân thì tôi đã thỏa mãn rồi. Không dối gạt thím, phiếu lương thực nhà tôi cũng không còn nhiều nữa."

Trong lòng thím kia cũng có chút buồn, không phải nhà ai cũng như vậy sao? Lương thực mỗi tháng đều là cố định, nhưng trong này, hơn phân nửa là lương thực thô, bột mì và gạo hoàn toàn không đủ dùng, nếu là nhà có người già và con nít, một chút bột mì và gạo này thì như núi bỏ biển, chuyện này ép bọn họ phải tìm cách, phiếu không có, vậy cũng chỉ có thể mua lương thực với giá cao không cần phiếu.

Cuối cùng thím kia lại đi vào thêm một chuyến, cầm năm cân gạo ra, "Em gái nhìn thử đi, chất lượng không tệ."

Gạo này đã bỏ xác rồi, ở bên trong trạm lương thực thì gạo như vậy là phải một mao bốn, hoặc là một mao hai, nhưng bây giờ không có phiếu lương thực thì phải cần sáu mao một cân.

Đây còn là do rất nhanh sẽ đến mùa thu hoạch lúa, sẽ tương đối rẻ hơn, mọi người đều muốn lấy một ít lương thực năm ngoái ra bán.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở lúc đặc biệt, ví dụ như ngày tết, lương thực có thể bị nâng giá đến một đồng một cân, điều này làm cho mọi người khó trách khỏi sẽ len lén mua bán nhưng hậu quả bị bắt sẽ rất thảm, nhưng người trước bị bắt người sau vẫn tiến lên.

Đây là được lời mười lần.

Du Hướng An nhận gạo, đưa tiền, không ngừng nói cảm ơn, thím kia còn nói: "Nhiêu gạo đó đủ cho con trai em ăn được một khoảng thời gian, đến lúc đó mùa thu hoạch cũng đến, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn."

Du Hướng An cất gạo xong nói, "Thím, tôi cũng nghĩ như vậy, chờ mùa thu hoạch đến liền dễ dàng hơn một chút, thím, tôi phải về rồi, lần này không tìm được người, trong thời gian ngắn tôi sẽ không trở lại, lần sau không biết lúc nào có thể đến, nếu như có duyên, lần sau lại đến cảm ơn thím."

Người thím kia chao ôi một tiếng, sau khi đi về, chồng thím ấy nghe thím ấy nói như thế, bất đắc dĩ nhìn vợ mình một cái, tới một cái về một cái như vậy, ông ta còn có thể nhìn không rõ nước cờ của nữ đồng chí này sao?

Đây rõ ràng là mua bán giống như bọn họ mà, người này nhìn thanh niên đang chột dạ kia một cái, "Anh cháu không rảnh nên để cho cháu đến một chuyến, nhưng lá gan của cháu cũng quá nhỏ đi, lần sau nếu cháu còn như vậy, nhất định sẽ bị người khác nhìn ra."

Thanh niên kia xoa mồ hôi lạnh trên trán, lắc đầu thật nhanh, "Lần này anh cháu bận chuyện mới bắt đắc dĩ để cháu đi, lá gan của cháu không đủ lớn, lần sau cháu sẽ không tới!"

Tiền này dễ kiếm nhưng cầm phỏng tay, anh ta cũng có thể đoán được trong khoảng thời gian thật lâu tiếp theo, anh ta sẽ không có biện pháp an tâm ngủ ngon.

Anh ta đợi một lát, đoán không đụng phải vị nữ đồng chí mới vừa rồi mới sửa soạn lại đồ, vội vàng ra cửa rời đi.

Chờ anh ta đi xong, thím kia hỏi chồng mình: “Ánh mắt mới vừa rồi của ông là có ý gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống

Số ký tự: 0