Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 2
2024-10-11 15:47:15
Ngư A Khấu lắc đầu từ chối: "Không cần đâu ạ. Cháu chỉ là hơi mệt thôi. Về nhà nghỉ ngơi một lát là khỏi."
Thời buổi khó khăn, cái gì cũng thiếu thốn, nhất là thuốc men.
Vì vậy, người dân trong thôn đều có thói quen "ráng" khi bị bệnh nhẹ, chỉ khi nào bệnh nặng mới đi khám.
Mà đã đi khám thì cũng chỉ có hai loại thuốc: thuốc hạ sốt và thuốc đỏ.
Bị sốt thì uống thuốc hạ sốt, còn bị thương, dù là thương ngoài da hay thương tích trong thì đều dùng thuốc đỏ.
Dân làng cũng ít khi dùng đến thuốc đỏ. Bị thương thì nhai lá cây đắp vào hoặc bất đắc dĩ lắm mới dùng đến tro bếp.
Ngư Đại Hữu xua tay: "Vậy cháu về nhà nghỉ ngơi đi. Nói thím Ngư luộc cho cháu quả trứng gà bồi bổ nhé. Mấy hôm nay, cháu vất vả rồi. Trứng gà nhà chú còn nhiều, cứ sang nhà chú lấy."
Ngư A Khấu lễ phép cảm ơn rồi đi về phía đầu thôn.
Chỉ là Ngư A Khấu không về nhà, mà nán lại ven đường hái hoa bắt bướm, chậm rãi đi vòng đến cuối thôn.
Đợi đến khi sắp hết kiên nhẫn, Ngư A Khẩu thoáng thấy một bóng người lén la lén lút.
Ngư A Khấu giả vờ như bị lũ kiến thu hút, ngồi xổm xuống dưới gốc cây.
Sau một tiếng bước chân khe khẽ, người nọ dừng lại sau lưng cô.
"A Khấu..."
Ngư A Khấu xoay người, ánh mắt lạnh lùng.
Vương Nhị Lưu Tử vừa cười nịnh nọt vừa xoa tay, khuôn mặt gian xảo cố nặn ra vẻ tươi cười: "A Khấu chơi với kiến ở đây à? Kiến thì có gì vui chứ? Để anh dẫn em đi chơi chỗ vui hơn..."
Ngư A Khấu cười lạnh, lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn từ trên xuống dưới.
Ánh mắt ấy chẳng khác nào nhìn con heo sắp bị đem ra làm thịt.
Vương Nhị Lưu Tử theo bản năng rùng mình, hơi chùn bước khi nghĩ đến sức mạnh của Ngư A Khấu.
Nhưng nhìn làn da trắng nõn ẩn hiện trên gương mặt thanh tú và cần cổ thon thả của cô gái trước mắt, dục vọng lại trỗi dậy.
"Anh dẫn em đi chơi, em vui thì sau này theo anh, được không? Anh đây có bản lĩnh cho em ăn sung mặc sướng, không phải vất vả xuống ruộng làm việc nữa..."
Ngư A Khấu đổi tư thế, đứng thẳng người dậy.
Vương Nhị Lưu Tử mừng rỡ, vươn tay định kéo tay cô.
Ngư A Khấu mỉm cười với Vương Nhị Lưu Tử, thừa dịp hắn ngây người, cô liền giơ chân đá hắn bay thẳng vào thân cây dương cách đó năm mét.
Vương Nhị Lưu Tử trợn trắng mắt, cứng đờ người ngất lịm.
Cơ thể hắn từ từ trượt xuống khỏi thân cây, rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
Chờ bụi tan, Ngư A Khấu bước đến bức tường đổ gần đó, nhặt một viên gạch, đi thẳng về phía Vương Nhị Lưu Tử, đập mạnh vào gáy hắn.
Vương Nhị Lưu Tử đang mê man bất tỉnh chỉ kêu lên một tiếng rồi lịm hẳn.
Ngư A Khấu ném viên gạch, tiến lên túm lấy cổ áo hắn, nắm chặt tay phải, đấm thẳng vào mặt hắn.
Một lát sau, nhìn cái bản mặt heo sưng vù, bầm tím trong tay, cô lại hừ lạnh rồi đạp thêm một cú vào chỗ hiểm của hắn.
Dám đánh chủ ý lên Đại Lực Nữ này, đúng là chán sống rồi!
Ngư A Khấu phủi tay, sảng khoái bước về nhà.
Trên đường đi, trong lòng cô dâng lên niềm cảm kích cha. Nhờ có ông mà cô được thừa hưởng sức mạnh phi thường.
Thời buổi này, không có gì quan trọng hơn sức mạnh.
Cô quyết định Tết năm nay sẽ đốt thêm tiền giấy cho cha.
*
Ngư A Khấu cảm thấy đầu thai là một kỹ thuật.
Nhưng rõ ràng là đã đầu thai hai kiếp, cô vẫn chưa nắm vững kỹ thuật này.
Kiếp trước, cô là trẻ mồ côi, vất vả lắm mới sống đến năm hai mươi tuổi thì xuyên không.
Kiếp này tuy không phải mồ côi, nhưng cũng chẳng khác là bao.
Lúc cô còn trong bụng mẹ, trời đổ mưa lớn, mưa tầm tã suốt nửa tháng, nhà cửa khắp nơi đều bị nước nhấn chìm.
Xung quanh thôn Ngư Tân, đến cả quả đồi cũng không có, mọi người chỉ còn cách trèo lên cây lá để trốn, trong phút chốc, những cây to một chút đều chật ních người.
Cha cô - Ngư Thạch - vì khỏe mạnh lại điềm đạm nên được trưởng thôn giao phó dẫn theo mấy đứa trẻ trong thôn đến lánh nạn trên một cái cây ở làng bên cạnh.
Nào ngờ, ở làng bên cũng có mấy gã khờ đến lánh nạn, chúng trú ngụ trên cây ngay cạnh chỗ cha cô. Mấy gã này khi chạy nạn chẳng mang theo thức ăn nước uống gì, mà chỉ ôm theo túi đồ quý giá.
Mưa tầm tã không ngớt, mấy gã đó trú trên cây được ba ngày thì đói lả không chịu nổi.
Thế là chúng bắt đầu dòm ngó đến nhóm người của cha cô. Ban đầu, chúng ngon ngọt dụ dỗ, nhưng thấy đưa cả vòng bạc cũng không đổi được một miếng cơm nắm, chúng bèn nảy lòng tham.
Cha vì bảo vệ mấy đứa trẻ, đã bỏ mạng trong trận mưa lũ đó.
Lúc mất, ông thậm chí còn không biết mẹ cô - Trương Chi - đã mang trong mình giọt máu của ông.
Sau khi chôn cất cha xong, Trương Chi mới biết mình có thai, bà ta định bỏ đứa bé trong bụng rồi đi bước nữa. Thuốc phá thai đã được nấu xong thì bị bà nội ngửi thấy mùi.
Bà nội quỳ xuống cầu xin Trương Chi giữ lại đứa bé, bà hứa chỉ cần Trương Chi sinh con, bà sẽ cho Trương Chi một khoản tiền để làm của hồi môn đi lấy chồng khác.
Trương Chi đồng ý. Sau khi sinh con, vừa xuống giường được, bà ta liền bỏ mặc đứa con gái đang khóc ngặt vì đói, mang theo số vốn liếng xin được từ bà nội, vội vã đi lấy chồng mới.
Thời buổi khó khăn, cái gì cũng thiếu thốn, nhất là thuốc men.
Vì vậy, người dân trong thôn đều có thói quen "ráng" khi bị bệnh nhẹ, chỉ khi nào bệnh nặng mới đi khám.
Mà đã đi khám thì cũng chỉ có hai loại thuốc: thuốc hạ sốt và thuốc đỏ.
Bị sốt thì uống thuốc hạ sốt, còn bị thương, dù là thương ngoài da hay thương tích trong thì đều dùng thuốc đỏ.
Dân làng cũng ít khi dùng đến thuốc đỏ. Bị thương thì nhai lá cây đắp vào hoặc bất đắc dĩ lắm mới dùng đến tro bếp.
Ngư Đại Hữu xua tay: "Vậy cháu về nhà nghỉ ngơi đi. Nói thím Ngư luộc cho cháu quả trứng gà bồi bổ nhé. Mấy hôm nay, cháu vất vả rồi. Trứng gà nhà chú còn nhiều, cứ sang nhà chú lấy."
Ngư A Khấu lễ phép cảm ơn rồi đi về phía đầu thôn.
Chỉ là Ngư A Khấu không về nhà, mà nán lại ven đường hái hoa bắt bướm, chậm rãi đi vòng đến cuối thôn.
Đợi đến khi sắp hết kiên nhẫn, Ngư A Khẩu thoáng thấy một bóng người lén la lén lút.
Ngư A Khấu giả vờ như bị lũ kiến thu hút, ngồi xổm xuống dưới gốc cây.
Sau một tiếng bước chân khe khẽ, người nọ dừng lại sau lưng cô.
"A Khấu..."
Ngư A Khấu xoay người, ánh mắt lạnh lùng.
Vương Nhị Lưu Tử vừa cười nịnh nọt vừa xoa tay, khuôn mặt gian xảo cố nặn ra vẻ tươi cười: "A Khấu chơi với kiến ở đây à? Kiến thì có gì vui chứ? Để anh dẫn em đi chơi chỗ vui hơn..."
Ngư A Khấu cười lạnh, lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn từ trên xuống dưới.
Ánh mắt ấy chẳng khác nào nhìn con heo sắp bị đem ra làm thịt.
Vương Nhị Lưu Tử theo bản năng rùng mình, hơi chùn bước khi nghĩ đến sức mạnh của Ngư A Khấu.
Nhưng nhìn làn da trắng nõn ẩn hiện trên gương mặt thanh tú và cần cổ thon thả của cô gái trước mắt, dục vọng lại trỗi dậy.
"Anh dẫn em đi chơi, em vui thì sau này theo anh, được không? Anh đây có bản lĩnh cho em ăn sung mặc sướng, không phải vất vả xuống ruộng làm việc nữa..."
Ngư A Khấu đổi tư thế, đứng thẳng người dậy.
Vương Nhị Lưu Tử mừng rỡ, vươn tay định kéo tay cô.
Ngư A Khấu mỉm cười với Vương Nhị Lưu Tử, thừa dịp hắn ngây người, cô liền giơ chân đá hắn bay thẳng vào thân cây dương cách đó năm mét.
Vương Nhị Lưu Tử trợn trắng mắt, cứng đờ người ngất lịm.
Cơ thể hắn từ từ trượt xuống khỏi thân cây, rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
Chờ bụi tan, Ngư A Khấu bước đến bức tường đổ gần đó, nhặt một viên gạch, đi thẳng về phía Vương Nhị Lưu Tử, đập mạnh vào gáy hắn.
Vương Nhị Lưu Tử đang mê man bất tỉnh chỉ kêu lên một tiếng rồi lịm hẳn.
Ngư A Khấu ném viên gạch, tiến lên túm lấy cổ áo hắn, nắm chặt tay phải, đấm thẳng vào mặt hắn.
Một lát sau, nhìn cái bản mặt heo sưng vù, bầm tím trong tay, cô lại hừ lạnh rồi đạp thêm một cú vào chỗ hiểm của hắn.
Dám đánh chủ ý lên Đại Lực Nữ này, đúng là chán sống rồi!
Ngư A Khấu phủi tay, sảng khoái bước về nhà.
Trên đường đi, trong lòng cô dâng lên niềm cảm kích cha. Nhờ có ông mà cô được thừa hưởng sức mạnh phi thường.
Thời buổi này, không có gì quan trọng hơn sức mạnh.
Cô quyết định Tết năm nay sẽ đốt thêm tiền giấy cho cha.
*
Ngư A Khấu cảm thấy đầu thai là một kỹ thuật.
Nhưng rõ ràng là đã đầu thai hai kiếp, cô vẫn chưa nắm vững kỹ thuật này.
Kiếp trước, cô là trẻ mồ côi, vất vả lắm mới sống đến năm hai mươi tuổi thì xuyên không.
Kiếp này tuy không phải mồ côi, nhưng cũng chẳng khác là bao.
Lúc cô còn trong bụng mẹ, trời đổ mưa lớn, mưa tầm tã suốt nửa tháng, nhà cửa khắp nơi đều bị nước nhấn chìm.
Xung quanh thôn Ngư Tân, đến cả quả đồi cũng không có, mọi người chỉ còn cách trèo lên cây lá để trốn, trong phút chốc, những cây to một chút đều chật ních người.
Cha cô - Ngư Thạch - vì khỏe mạnh lại điềm đạm nên được trưởng thôn giao phó dẫn theo mấy đứa trẻ trong thôn đến lánh nạn trên một cái cây ở làng bên cạnh.
Nào ngờ, ở làng bên cũng có mấy gã khờ đến lánh nạn, chúng trú ngụ trên cây ngay cạnh chỗ cha cô. Mấy gã này khi chạy nạn chẳng mang theo thức ăn nước uống gì, mà chỉ ôm theo túi đồ quý giá.
Mưa tầm tã không ngớt, mấy gã đó trú trên cây được ba ngày thì đói lả không chịu nổi.
Thế là chúng bắt đầu dòm ngó đến nhóm người của cha cô. Ban đầu, chúng ngon ngọt dụ dỗ, nhưng thấy đưa cả vòng bạc cũng không đổi được một miếng cơm nắm, chúng bèn nảy lòng tham.
Cha vì bảo vệ mấy đứa trẻ, đã bỏ mạng trong trận mưa lũ đó.
Lúc mất, ông thậm chí còn không biết mẹ cô - Trương Chi - đã mang trong mình giọt máu của ông.
Sau khi chôn cất cha xong, Trương Chi mới biết mình có thai, bà ta định bỏ đứa bé trong bụng rồi đi bước nữa. Thuốc phá thai đã được nấu xong thì bị bà nội ngửi thấy mùi.
Bà nội quỳ xuống cầu xin Trương Chi giữ lại đứa bé, bà hứa chỉ cần Trương Chi sinh con, bà sẽ cho Trương Chi một khoản tiền để làm của hồi môn đi lấy chồng khác.
Trương Chi đồng ý. Sau khi sinh con, vừa xuống giường được, bà ta liền bỏ mặc đứa con gái đang khóc ngặt vì đói, mang theo số vốn liếng xin được từ bà nội, vội vã đi lấy chồng mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro