Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 35
2024-10-11 15:47:15
Ai nấy đều ăn uống rất ngon miệng.
Chỉ có A Khấu là cảm thấy chưa hài lòng.
Hai món này đều phải cho nhiều dầu mỡ mới ngon, nhất là trứng, dùng nhiều dầu mỡ chiên lên mới có màu vàng ươm đẹp mắt và mềm mịn.
Nhưng điều kiện gia đình hiện tại chỉ có hạn, ngày thường lấy dầu ăn cũng chỉ dám nhúng đầu đũa, nhỏ từng giọt một.
Hôm nay, muỗng dầu ăn này cô phải lấy hết can đảm, mặc cho bà nội nhìn với ánh mắt xót xa mới dám múc ra.
Nghĩ đến dáng vẻ xót của bà, trong lòng A Khấu tự nhủ, sau này nhất định sẽ để bà được sống những ngày tháng no đủ, tha hồ ăn dầu mỡ.
Ngư Hải len lén ra hiệu bằng ánh mắt với mẹ mình.
Tôn Hà bưng bát cơm lên, xúc một miếng bánh ngâm nước cà chua cho vào miệng, giọng điệu mỉa mai: "Nhà bao nhiêu người, vậy mà chỉ xào có ba quả trứng, đủ cho ai ăn? Đáng thương con trai tôi, đi làm đồng về mệt như con chó, đến một miếng trứng cũng không được ăn, không biết là bà đã tiết kiệm cho ai rồi."
Con trai cả đã dặn, đừng nhìn bà lão tỏ vẻ chia tiền cho bọn họ, thực chất phần lớn đều bị bà lão giấu đi, để dành cho con bé A Khấu kia đi học! Ngày nào họ cũng phải làm lụng vất vả, chẳng khác nào làm trâu làm ngựa cho nó!
A Khấu bất lực đưa tay lên trán, chẳng lẽ cô với cái bàn ăn này có xung khắc gì sao?
Nếu không thì tại sao cứ mỗi lần đến bữa cơm là bác cả lại kiếm chuyện?
Bà nội Ngư liếc mắt nhìn con dâu: "Trứng gà đã tiết kiệm để mua nước tương, diêm, dầu hỏa đấy, sau này nếu cô chi tiền mua những thứ này thì tôi sẽ để dành trứng cho cô hết."
"Dựa vào cái gì mà..." Tôn Hà vừa định cất giọng phản bác thì bị cắt ngang.
"Mọi người đang ăn cơm đấy à?" Vương Kiến Phòng đứng ở ngoài sân cất tiếng hỏi.
Bà nội Ngư đứng dậy đón tiếp: "Vâng, bí thư ăn cơm chưa? Chưa ăn thì vào ăn cùng cho vui."
"Thôi khỏi, tôi chỉ đến đưa giấy báo nhập học cho cháu A Khấu thôi, lát nữa còn phải đến đại đội họp."
Bà nội Ngư nhận lấy tờ giấy mỏng, đôi tay run run, cẩn thận vuốt ve.
Khuôn mặt nhăn nheo của bà rạng rỡ như hoa cúc nở.
Vương Kiến Phòng nhìn bà nội Ngư tay cầm giấy báo nhập học, cười đến nỗi lộ cả lợi.
Ông ta thầm than trong lòng, nhìn mà xót ruột, nhưng có xót cũng phải nhịn, ai biết được sau này Ngư A Khấu có khi lại thành người có tiền đồ.
Cho nên, không những không thể đắc tội mà còn phải ra sức lấy lòng.
"Bác à, với sự thông minh, tháo vát của cháu A Khấu thế này, nhà bác chắc chắn sẽ có người đỗ đại học, đến lúc đó bác tha hồ mà hưởng phúc. Lúc ấy, bác đừng quên chúng tôi là được."
Ai mà chẳng thích nghe lời hay, bà nội Ngư cũng không ngoại lệ, cho nên lúc này nhìn Vương Kiến Phòng thuận mắt hơn hẳn.
"Chắc chắn là không quên rồi! Anh vào nhà uống bát nước đường nghỉ ngơi chút đã, giữa trưa nắng nóng thế này còn phải vất vả chạy một chuyến đưa giấy báo nhập học, anh không uống, tôi áy náy lắm."
Vương Kiến Phòng xua tay: "Hôm nay tôi có việc bận, để hôm khác vậy."
Chờ Vương Kiến Phòng đi khuất, cả nhà như vỡ òa.
Bà nội Ngư lấy khăn lau sạch bàn, sau đó đặt giấy báo nhập học lên.
Mọi người vây quanh, tò mò xem.
Ngư Hà định đưa tay sờ thử, nhưng bị bà nội đánh vào tay.
"Nhìn cái tay bẩn chưa kìa, sờ bẩn giấy báo nhập học thì làm sao?"
Bà nội hỏi A Khấu: "A Khấu, phía trên này nói gì thế?"
A Khấu dùng ngón tay chỉ vào: "Đoạn này là báo cháu ngày 1 tháng 9 đến trường trung học số 1 nhập học ạ."
"Vậy là, cháu năm năm nữa là thi đại học được rồi à?" Bà nội tính toán xong, kích động hỏi: "Năm năm sau nhà mình sẽ có sinh viên đại học sao? Phải ra mộ báo với bố cháu, nhà mình có người thi đại học rồi!"
A Khấu dở khóc dở cười: "Bà nội, việc này chưa chắc chắn đâu ạ, cháu mới học lớp 8 mà."
"Ai nói không chắc chắn? Chuyện này là nhất định!" Bà nội nói chắc như đinh đóng cột.
Cất giấy thông báo, bà đứng dậy, miệng lẩm bẩm: "Nghe nói người thành phố coi thường người nhà quê chúng ta, phải may cho cháu hai bộ đồ mới. Đi học xa phải mang theo gạo, phải đi xay cho cháu ít gạo mới được; rồi cả dưa muối cũng phải mang theo vài hũ…"
Tiểu Khê vội vàng kéo tay bà nội: "Bà, bây giờ người ta toàn mặc áo sơ mi trắng, bà xem thanh niên trí thức trong làng đấy. Hay là bà ra hiệu vải mua vải tốt về, con may cho A Khấu, con xem rồi, áo sơ mi dễ may lắm."
"A Khấu thích ăn cơm, để con xay cho con bé ít gạo." Ngư Hồ nói xong đi lấy dụng cụ.
Ngư Hà nhìn quanh, gãi đầu buồn bực nói: "Hay là để cháu may cho A Khấu cái cặp sách mới."
Bà nội gật đầu: "Được, được."
A Khấu nhìn mọi người đang bàn bạc, lòng ấm áp như ngâm trong suối nước nóng, mềm mại như muốn vỡ tan.
Hít một hơi, A Khấu nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, cứ như mọi khi là được rồi."
Bà nội từ chối: "Chuyện này cháu không hiểu đâu, nghe mọi người là đúng."
Nghe mọi người bàn tán, Lý Hồng tức đến tím mặt.
Cô ta kéo nhẹ vạt áo Ngư Hải.
Ngư Hải sa sầm mặt hỏi: "Mẹ, thế cái suất vào nhà máy thép ở thành phố thì mẹ tính sao?"
"Nhà máy thép nào? Suất gì cơ?"
Chỉ có A Khấu là cảm thấy chưa hài lòng.
Hai món này đều phải cho nhiều dầu mỡ mới ngon, nhất là trứng, dùng nhiều dầu mỡ chiên lên mới có màu vàng ươm đẹp mắt và mềm mịn.
Nhưng điều kiện gia đình hiện tại chỉ có hạn, ngày thường lấy dầu ăn cũng chỉ dám nhúng đầu đũa, nhỏ từng giọt một.
Hôm nay, muỗng dầu ăn này cô phải lấy hết can đảm, mặc cho bà nội nhìn với ánh mắt xót xa mới dám múc ra.
Nghĩ đến dáng vẻ xót của bà, trong lòng A Khấu tự nhủ, sau này nhất định sẽ để bà được sống những ngày tháng no đủ, tha hồ ăn dầu mỡ.
Ngư Hải len lén ra hiệu bằng ánh mắt với mẹ mình.
Tôn Hà bưng bát cơm lên, xúc một miếng bánh ngâm nước cà chua cho vào miệng, giọng điệu mỉa mai: "Nhà bao nhiêu người, vậy mà chỉ xào có ba quả trứng, đủ cho ai ăn? Đáng thương con trai tôi, đi làm đồng về mệt như con chó, đến một miếng trứng cũng không được ăn, không biết là bà đã tiết kiệm cho ai rồi."
Con trai cả đã dặn, đừng nhìn bà lão tỏ vẻ chia tiền cho bọn họ, thực chất phần lớn đều bị bà lão giấu đi, để dành cho con bé A Khấu kia đi học! Ngày nào họ cũng phải làm lụng vất vả, chẳng khác nào làm trâu làm ngựa cho nó!
A Khấu bất lực đưa tay lên trán, chẳng lẽ cô với cái bàn ăn này có xung khắc gì sao?
Nếu không thì tại sao cứ mỗi lần đến bữa cơm là bác cả lại kiếm chuyện?
Bà nội Ngư liếc mắt nhìn con dâu: "Trứng gà đã tiết kiệm để mua nước tương, diêm, dầu hỏa đấy, sau này nếu cô chi tiền mua những thứ này thì tôi sẽ để dành trứng cho cô hết."
"Dựa vào cái gì mà..." Tôn Hà vừa định cất giọng phản bác thì bị cắt ngang.
"Mọi người đang ăn cơm đấy à?" Vương Kiến Phòng đứng ở ngoài sân cất tiếng hỏi.
Bà nội Ngư đứng dậy đón tiếp: "Vâng, bí thư ăn cơm chưa? Chưa ăn thì vào ăn cùng cho vui."
"Thôi khỏi, tôi chỉ đến đưa giấy báo nhập học cho cháu A Khấu thôi, lát nữa còn phải đến đại đội họp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà nội Ngư nhận lấy tờ giấy mỏng, đôi tay run run, cẩn thận vuốt ve.
Khuôn mặt nhăn nheo của bà rạng rỡ như hoa cúc nở.
Vương Kiến Phòng nhìn bà nội Ngư tay cầm giấy báo nhập học, cười đến nỗi lộ cả lợi.
Ông ta thầm than trong lòng, nhìn mà xót ruột, nhưng có xót cũng phải nhịn, ai biết được sau này Ngư A Khấu có khi lại thành người có tiền đồ.
Cho nên, không những không thể đắc tội mà còn phải ra sức lấy lòng.
"Bác à, với sự thông minh, tháo vát của cháu A Khấu thế này, nhà bác chắc chắn sẽ có người đỗ đại học, đến lúc đó bác tha hồ mà hưởng phúc. Lúc ấy, bác đừng quên chúng tôi là được."
Ai mà chẳng thích nghe lời hay, bà nội Ngư cũng không ngoại lệ, cho nên lúc này nhìn Vương Kiến Phòng thuận mắt hơn hẳn.
"Chắc chắn là không quên rồi! Anh vào nhà uống bát nước đường nghỉ ngơi chút đã, giữa trưa nắng nóng thế này còn phải vất vả chạy một chuyến đưa giấy báo nhập học, anh không uống, tôi áy náy lắm."
Vương Kiến Phòng xua tay: "Hôm nay tôi có việc bận, để hôm khác vậy."
Chờ Vương Kiến Phòng đi khuất, cả nhà như vỡ òa.
Bà nội Ngư lấy khăn lau sạch bàn, sau đó đặt giấy báo nhập học lên.
Mọi người vây quanh, tò mò xem.
Ngư Hà định đưa tay sờ thử, nhưng bị bà nội đánh vào tay.
"Nhìn cái tay bẩn chưa kìa, sờ bẩn giấy báo nhập học thì làm sao?"
Bà nội hỏi A Khấu: "A Khấu, phía trên này nói gì thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Khấu dùng ngón tay chỉ vào: "Đoạn này là báo cháu ngày 1 tháng 9 đến trường trung học số 1 nhập học ạ."
"Vậy là, cháu năm năm nữa là thi đại học được rồi à?" Bà nội tính toán xong, kích động hỏi: "Năm năm sau nhà mình sẽ có sinh viên đại học sao? Phải ra mộ báo với bố cháu, nhà mình có người thi đại học rồi!"
A Khấu dở khóc dở cười: "Bà nội, việc này chưa chắc chắn đâu ạ, cháu mới học lớp 8 mà."
"Ai nói không chắc chắn? Chuyện này là nhất định!" Bà nội nói chắc như đinh đóng cột.
Cất giấy thông báo, bà đứng dậy, miệng lẩm bẩm: "Nghe nói người thành phố coi thường người nhà quê chúng ta, phải may cho cháu hai bộ đồ mới. Đi học xa phải mang theo gạo, phải đi xay cho cháu ít gạo mới được; rồi cả dưa muối cũng phải mang theo vài hũ…"
Tiểu Khê vội vàng kéo tay bà nội: "Bà, bây giờ người ta toàn mặc áo sơ mi trắng, bà xem thanh niên trí thức trong làng đấy. Hay là bà ra hiệu vải mua vải tốt về, con may cho A Khấu, con xem rồi, áo sơ mi dễ may lắm."
"A Khấu thích ăn cơm, để con xay cho con bé ít gạo." Ngư Hồ nói xong đi lấy dụng cụ.
Ngư Hà nhìn quanh, gãi đầu buồn bực nói: "Hay là để cháu may cho A Khấu cái cặp sách mới."
Bà nội gật đầu: "Được, được."
A Khấu nhìn mọi người đang bàn bạc, lòng ấm áp như ngâm trong suối nước nóng, mềm mại như muốn vỡ tan.
Hít một hơi, A Khấu nói: "Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, cứ như mọi khi là được rồi."
Bà nội từ chối: "Chuyện này cháu không hiểu đâu, nghe mọi người là đúng."
Nghe mọi người bàn tán, Lý Hồng tức đến tím mặt.
Cô ta kéo nhẹ vạt áo Ngư Hải.
Ngư Hải sa sầm mặt hỏi: "Mẹ, thế cái suất vào nhà máy thép ở thành phố thì mẹ tính sao?"
"Nhà máy thép nào? Suất gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro