Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 13

Túy Cai Ngoạn Tử

2024-08-01 00:21:16

Ở một diễn biến khác tại Điền gia, cả Điền đội trưởng lẫn vợ đều vui mừng khôn xiết. Vốn dĩ ông bà chỉ có hai người con là Điền Kiến Quốc và Điền Tú Phương, tính ra thì hơi ít vậy nên ông bà chỉ tâm tâm niệm niệm có thật đông cháu chắt đặng vui cửa vui nhà. Giờ đây sắp chào đón thêm một đứa cháu nữa, ước mơ thành sự thật, bảo ông bà không vui sao được.

Bởi thế cho nên lúc Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương bước vào sân nhà liền ngửi thấy mùi thịt khô thơm ngào ngạt điếc cả mũi.

Thoáng trông thấy bóng dáng mẹ, Hiểu Hiểu lập tức lao vút ra, ôm chầm lấy một bên chân rồi cất giọng tràn đầy non nớt và ỉ lại: “Mẹ!”

“Hiểu Hiểu chiều này ở nhà với bà có ngoan không con?” Điền Tú Phương mỉm cười dịu dàng, hơi khom lưng bế bổng con gái yêu lên. Đừng nhìn tay chân cô mảnh khảnh mà lầm tưởng là yếu đuối nha, cô khoẻ lắm đấy, có thể dễ dàng nâng Hiểu Hiểu gọn hơ. Với lại Hiểu Hiểu nào có to béo gì cho cam, năm tuổi rồi mà bé tí như con mèo hen ấy.

Hiểu Hiểu tít mắt cười ngọt ngào: “Dạ, có ngoan ạ!”

Đứng đằng sau trông thấy màn đối đáp của hai mẹ con dễ thương quá, Văn Trạch Tài cũng muốn gần gũi với Hiểu Hiểu nên làm mặt quỷ chọc con bé. Ai dè Hiểu Hiểu chỉ len lén nhìn một chút liền vội vàng úp mặt vào ngực mẹ.

Mãi sau, bé con mới ngẩng đầu lên thỏ thẻ bật mí: “À hôm nay bà ngoại xào thịt đấy mẹ ạ, mới ngửi mùi thôi mà con đã thấy ngon rồi.”

Giọng Hiểu Hiểu càng hào hứng, phấn khích bao nhiêu thì Văn Trạch Tại càng cảm thấy chua xót bấy nhiêu. Thật là tội nghiệp con bé!

Trong khi ấy Điền Tú Phương lại chẳng đa sầu đa cảm giống chồng, cô ôm chặt lấy con gái, hoà chung niềm vui với con: “Ngon thế cơ á? Vậy từ giờ Hiểu Hiểu phải ngoan ngoãn hơn, nghe lời bà ngoại nhiều hơn, có biết không?”

Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu đồng ý ngay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng lúc này giọng Đại béo oang oang vọng ra từ gian bếp nhỏ: “Hiểu Hiểu ơiii, mau vào gặm xương, nhanh lên không hết!!!”

Nghe vậy, Hiểu Hiểu gấp gáp giật giật hai chân tỏ ý muốn rời đi. Điền Tú Phương lắc đầu bật cười rồi cúi người đặt con xuống. Cơ hồ chân vừa chạm đất một cái là Hiểu Hiểu cuống cuồng chạy biến vào trong bếp.

Đợi con gái đi rồi, Văn Trạch Tài mới bày tỏ cảm xúc: “Tú Phương, em hãy tin tưởng anh. Anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với mẹ con em, tuyệt đối không khốn nạn như trước đây nữa.”

Điền Tú Phương thoáng bất ngờ, ngàn vạn lần cô không nghĩ Văn Trạch Tài sẽ nói những lời này ngay tại đây. Thế nhưng cô cũng không đủ dũng khí để quay lại xác nhận xem thái độ của anh là thật hay giả. Bởi trong trí nhớ của cô, Văn Trạch Tài luôn cao ngạo, tự cho mình là người có học thức, có văn hoá nên mặc sức coi khinh và rẻ rúng cả gia đình nhà vợ. Cho nên Điền Tú Phương mới không dám xoay người vì sợ sẽ nhận lấy thất vọng ê chề.

Đợi thật lâu mà vợ không nói lời nào, Văn Trạch Tài hít sâu một hơi rồi kiên định nhấn mạnh: “Xin em cho anh thêm một cơ hội nữa.”

Xin? Trời đất ơi, cái gì cơ? Điền Tú Phương hoàn toàn chấn động. Nếu cô nhớ không lầm thì kể từ khi lấy nhau về tới giờ, đây là lần đầu tiên Trạch Tài nhún nhường khép nép, chịu hạ mình nói ra lời cầu xin.

Đang lúc Điền Tú Phương lúng túng không biết nên trả lời ra sao thì cha bất ngờ bước ra. Nhờ vậy mà thoát khỏi tình huống khó xử, cô len lén thở phào nhẹ nhõm, may quá!

Kỳ thực ông Điền hơi sốt ruột vì đã quá giờ tan tầm mà chưa thấy các con về, đang tính ra ruộng xem thế nào thì ai dè lại bắt gặp hai đứa chúng nó đứng ở trong sân kéo kéo đẩy đẩy. Tức thì, ông nhíu chặt mày, lạnh giọng quát: “Tú Phương xuống bếp giúp mẹ nấu cơm đi, còn anh…theo tôi vào đây.”

Văn Trạch Tài sờ sờ cánh mũi rồi ngoan ngoãn nối gót cha vợ đi vào phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Số ký tự: 0