Chương 5
Túy Cai Ngoạn Tử
2024-08-01 00:21:16
Nghe thấy vậy, Điền Tú Phương bất chợt khựng tay, trong lòng dâng lên vài phần chua xót, cứ tưởng Văn Trạch Tài sẽ bớt bớt lại một chút, ai ngờ…
Thấy Điền Tú Phương không tiếp lời mình, Dương Diễm Cúc không những không ngại, ngược lại càng thêm đắc ý dạt dào, thao thao bất tuyệt thuật lại đầu đuôi sự tình cho mấy người xung quanh cùng nghe.
Nhớ năm đó, Điền Tú Phương cùng Dương Diễm Cúc đều là hai bông hoa trong đội sản xuất.
Dương Diễm Cúc có ý với Văn Trạch Tài trước, ai ngờ Văn Trạch Tài không thèm để mắt tới cô ta khiến Dương Diễm Cúc trước giờ luôn cao ngạo mất hết thể diện. Sau đó Văn Trạch Tài cưới Điền Tú Phương, Dương Diễm Cúc cũng nhanh chóng kết hôn với một nam thanh niên trí thức khác.
Nhưng sự đời khó đoán, không ai ngờ sau khi kết hôn số phận hai người phụ nữ lại đảo ngược cho nhau. Chồng Dương Diễm Cúc rất sợ vợ, gần như nói gì nghe nấy, nổi tiếng là một ông chồng hoàn hảo, hai vợ chồng liên tiếp sinh được ba thằng con trai. Trong khi đó, Điền Tú Phương trái ngược hoàn toàn, kết hôn nhiều năm mới chỉ có một mụn con gái, hơn nữa cứ dăm ba hôm lại bị chồng lôi đầu ra đánh.
Vậy đó, bảo sao Dương Diễm Cúc không vui vẻ, hồ hởi như tắm gió xuân.
Tiếng cười nhạo xung quanh càng lúc càng lớn, Điền Tú Phương chỉ biết cắm đầu cắm cổ cố gắng làm cho xong để còn mau mau thoát khỏi chỗ này.
Cô rất muốn phản bác, nhưng hành động của chồng mình rành rành ra như thế, bảo cô lấy lý do gì để cãi lại người ta đây?
Đúng giờ nghỉ trưa, Văn Trạch Tài đứng ở ngã rẽ chờ Điền Tú Phương. Hành động này nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt, nhưng anh chẳng thèm để ý.
Đợi mãi mới nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của vợ đi tới, Văn Trạch Tài vui vẻ bước đến, rất tự nhiên nhấc cái cuốc trên vai cô vác lên vai mình.
Điền Tú Phương đang đi bỗng giật bắn mình, tới lúc bàn tay trống không cô mới lấy lại tinh thần bật thốt một tiếng: “Anh”
“Đi thôi, đi đón Hiểu Hiểu rồi về nhà nấu cơm.”
Chắc có lẽ anh ấy đói bụng rồi, Điền Tú Phương không nói gì nữa, cô cúi gằm đầu, tăng tốc cố gắng rảo bước thật nhanh. Vả lại cô cũng muốn đón con cho sớm chứ để nó ở đó lỡ đâu lại bị bắt nạt thì tội nghiệp. Hiểu Hiểu tính tình nhút nhát lại không được ăn uống tử tế nên người gầy đét đèn đẹt, thấp bé hơn hẳn so với hai đứa con nhà anh cả. Còn Đại béo với Nhị béo được chị dâu chiều chuộng như vương như tướng nên chúng chả sợ trời chả sợ đất, Điền Tú Phương lo nhất mấy đứa trẻ con chí choé với nhau, mà mỗi lần như vậy toàn là Hiểu Hiểu bị thiệt thòi mà thôi.
Sau khi đón Hiểu Hiểu về nhà, Điền Tú Phương bắt tay vào nấu cơm, vẫn như cũ cháo khoai lang ăn kèm dưa muối.
Đúng lúc này, giông tố bất chợt nổi lên, mưa ào ào đổ xuống như trút nước. Dân tình mừng húm, thế là chiều nay khỏi cần ra đồng, tha hồ nghỉ xả hơi rồi.
Mà người ta thường nói nhàn cư vi bất thiện, tay chân rảnh rỗi là thể nào cái miệng cũng tán phét không biết mệt. Và tất nhiên chủ đề hôm nay đều xoay quanh câu chuyện giữa Văn Trạch Tài cùng Vương Thủ Nghĩa. Có người nói Văn Trạch Tài thèm tiền tới điên rồi, có người lại nói Văn Trạch Tài học được mánh khoé bói toán đặng lừa tiền thiên hạ.
Mặc kệ cốt truyện trong miệng mọi người ly kỳ tới nhường nào thì bây giờ, Vương Thủ Nghĩa, một trong hai nhân vật chính, đang vô cùng vô cùng bất an.
Vương Thủ Nghĩa là con một, mấy năm trước cha mẹ lần lượt qua đời nên hiện giờ anh ta sống một mình. Và bởi vì lẽ đó mà không ít kẻ buông lời chọc ngoáy sặc mùi chế giễu cùng ghen tị, họ nói Vương Thủ Nghĩa chính là “một người ăn no cũng không lo cả nhà chết đói”.
Còn những bạn bè thân thiết thì vẫn luôn thúc giục Vương Thủ Nghĩa đi lấy vợ, cho có người nâng khăn sửa túi, bầu bạn sớm hôm. Thế nhưng bao năm rồi anh vẫn ở vậy, chấp nhận chịu cảnh lẻ loi đơn độc vì trong lòng vẫn luôn vương vấn một bóng hình. Người ấy không ai khác, chính là Điền Tú Phương.
Cả buổi cắm cúi cày bừa, nên khi tan làm về đến nhà Vương Thủ Nghĩa mệt thở không ra hơi.
Ngồi trong sân nghỉ ngơi một chút, tận tới chính ngọ, anh mới thất thểu đi vào bếp. Cái thói ở một mình là rất lười nấu nướng, thường vớ gì ăn đó cho nên phần lớn thời gian cái bếp nhà anh luôn trong tình trạng lửa tắt khói tàn.
Nhưng xui thay, hôm nay lục khắp nhà cũng chả có gì bỏ vào bụng thành ra anh đành phải lăn vào bếp làm đại món gì đó cho nhanh. Vương Thủ Nghĩa với tay lấy cái ổng thổi lửa, chổng mông chu mỏ thổi phì phì. Thì mọi hôm làm thế nào hôm nay cũng làm y vậy, mà chẳng hiểu lỗi kỹ thuật ở đâu anh lại hút ngược cả tia lửa lẫn khói bếp vào trong miệng.
Thấy Điền Tú Phương không tiếp lời mình, Dương Diễm Cúc không những không ngại, ngược lại càng thêm đắc ý dạt dào, thao thao bất tuyệt thuật lại đầu đuôi sự tình cho mấy người xung quanh cùng nghe.
Nhớ năm đó, Điền Tú Phương cùng Dương Diễm Cúc đều là hai bông hoa trong đội sản xuất.
Dương Diễm Cúc có ý với Văn Trạch Tài trước, ai ngờ Văn Trạch Tài không thèm để mắt tới cô ta khiến Dương Diễm Cúc trước giờ luôn cao ngạo mất hết thể diện. Sau đó Văn Trạch Tài cưới Điền Tú Phương, Dương Diễm Cúc cũng nhanh chóng kết hôn với một nam thanh niên trí thức khác.
Nhưng sự đời khó đoán, không ai ngờ sau khi kết hôn số phận hai người phụ nữ lại đảo ngược cho nhau. Chồng Dương Diễm Cúc rất sợ vợ, gần như nói gì nghe nấy, nổi tiếng là một ông chồng hoàn hảo, hai vợ chồng liên tiếp sinh được ba thằng con trai. Trong khi đó, Điền Tú Phương trái ngược hoàn toàn, kết hôn nhiều năm mới chỉ có một mụn con gái, hơn nữa cứ dăm ba hôm lại bị chồng lôi đầu ra đánh.
Vậy đó, bảo sao Dương Diễm Cúc không vui vẻ, hồ hởi như tắm gió xuân.
Tiếng cười nhạo xung quanh càng lúc càng lớn, Điền Tú Phương chỉ biết cắm đầu cắm cổ cố gắng làm cho xong để còn mau mau thoát khỏi chỗ này.
Cô rất muốn phản bác, nhưng hành động của chồng mình rành rành ra như thế, bảo cô lấy lý do gì để cãi lại người ta đây?
Đúng giờ nghỉ trưa, Văn Trạch Tài đứng ở ngã rẽ chờ Điền Tú Phương. Hành động này nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt, nhưng anh chẳng thèm để ý.
Đợi mãi mới nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của vợ đi tới, Văn Trạch Tài vui vẻ bước đến, rất tự nhiên nhấc cái cuốc trên vai cô vác lên vai mình.
Điền Tú Phương đang đi bỗng giật bắn mình, tới lúc bàn tay trống không cô mới lấy lại tinh thần bật thốt một tiếng: “Anh”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi thôi, đi đón Hiểu Hiểu rồi về nhà nấu cơm.”
Chắc có lẽ anh ấy đói bụng rồi, Điền Tú Phương không nói gì nữa, cô cúi gằm đầu, tăng tốc cố gắng rảo bước thật nhanh. Vả lại cô cũng muốn đón con cho sớm chứ để nó ở đó lỡ đâu lại bị bắt nạt thì tội nghiệp. Hiểu Hiểu tính tình nhút nhát lại không được ăn uống tử tế nên người gầy đét đèn đẹt, thấp bé hơn hẳn so với hai đứa con nhà anh cả. Còn Đại béo với Nhị béo được chị dâu chiều chuộng như vương như tướng nên chúng chả sợ trời chả sợ đất, Điền Tú Phương lo nhất mấy đứa trẻ con chí choé với nhau, mà mỗi lần như vậy toàn là Hiểu Hiểu bị thiệt thòi mà thôi.
Sau khi đón Hiểu Hiểu về nhà, Điền Tú Phương bắt tay vào nấu cơm, vẫn như cũ cháo khoai lang ăn kèm dưa muối.
Đúng lúc này, giông tố bất chợt nổi lên, mưa ào ào đổ xuống như trút nước. Dân tình mừng húm, thế là chiều nay khỏi cần ra đồng, tha hồ nghỉ xả hơi rồi.
Mà người ta thường nói nhàn cư vi bất thiện, tay chân rảnh rỗi là thể nào cái miệng cũng tán phét không biết mệt. Và tất nhiên chủ đề hôm nay đều xoay quanh câu chuyện giữa Văn Trạch Tài cùng Vương Thủ Nghĩa. Có người nói Văn Trạch Tài thèm tiền tới điên rồi, có người lại nói Văn Trạch Tài học được mánh khoé bói toán đặng lừa tiền thiên hạ.
Mặc kệ cốt truyện trong miệng mọi người ly kỳ tới nhường nào thì bây giờ, Vương Thủ Nghĩa, một trong hai nhân vật chính, đang vô cùng vô cùng bất an.
Vương Thủ Nghĩa là con một, mấy năm trước cha mẹ lần lượt qua đời nên hiện giờ anh ta sống một mình. Và bởi vì lẽ đó mà không ít kẻ buông lời chọc ngoáy sặc mùi chế giễu cùng ghen tị, họ nói Vương Thủ Nghĩa chính là “một người ăn no cũng không lo cả nhà chết đói”.
Còn những bạn bè thân thiết thì vẫn luôn thúc giục Vương Thủ Nghĩa đi lấy vợ, cho có người nâng khăn sửa túi, bầu bạn sớm hôm. Thế nhưng bao năm rồi anh vẫn ở vậy, chấp nhận chịu cảnh lẻ loi đơn độc vì trong lòng vẫn luôn vương vấn một bóng hình. Người ấy không ai khác, chính là Điền Tú Phương.
Cả buổi cắm cúi cày bừa, nên khi tan làm về đến nhà Vương Thủ Nghĩa mệt thở không ra hơi.
Ngồi trong sân nghỉ ngơi một chút, tận tới chính ngọ, anh mới thất thểu đi vào bếp. Cái thói ở một mình là rất lười nấu nướng, thường vớ gì ăn đó cho nên phần lớn thời gian cái bếp nhà anh luôn trong tình trạng lửa tắt khói tàn.
Nhưng xui thay, hôm nay lục khắp nhà cũng chả có gì bỏ vào bụng thành ra anh đành phải lăn vào bếp làm đại món gì đó cho nhanh. Vương Thủ Nghĩa với tay lấy cái ổng thổi lửa, chổng mông chu mỏ thổi phì phì. Thì mọi hôm làm thế nào hôm nay cũng làm y vậy, mà chẳng hiểu lỗi kỹ thuật ở đâu anh lại hút ngược cả tia lửa lẫn khói bếp vào trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro