[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
Không Sao Đâu (...
Mi Nhãn Khiển Quyển
2024-09-11 09:36:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Sính ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, nhận lấy bát sứ trắng, cầm trong lòng bàn tay: "Cảm ơn mẹ."
"Con gái ngốc." Dung Lam đưa tay vén sợi tóc rớt xuống gương mặt cô ra sau tai, thấy sắc mặt cô vẫn như bình thường, không nhịn được mở miệng: "Vừa rồi anh con nói…"
"Mẹ," đôi mắt cô gái đen nhánh, trong suốt: "Tình trạng sức khỏe của con mẹ cũng biết rõ, anh trai nhà họ Trần không đồng ý cũng hợp tình hợp lý, không nên làm khó anh ấy, anh ấy muốn hủy thì hủy đi."
Tô Sách hoàn toàn không ngồi yên, đập đũa lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Đi, không phải cậu ta không vui sao? Bây giờ lập tức đi hủy hôn."
Anh ấy không nhìn nổi dáng vẻ em gái bị ấm ức, đặc biệt là ảm đạm khi nhắc tới tình trạng sức khỏe của mình.
Dung Lam nháy mắt ra hiệu cho con trai út, để cậu đừng ăn mà chạy theo đi.
Cái đồ vô tâm này.
Chờ hai đứa con trai đi rồi, bà im lặng nhìn con gái, rồi hai vợ chồng liếc nhìn nhau, trong lòng thở dài.
Tô Định Bang: “Bà vào phòng với tôi một lúc.”
“Mẹ?” Tô Sính ngẩng đầu ngơ ngác.
Dung Lam vuốt mái tóc đen mềm của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao, mẹ nói chuyện với ba một lúc, con gái ngoan ăn cháo xong đi.”
Lông mi Tô Sính khẽ rung lên, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.
Đóng cửa phòng lại, trong lòng Dung Lam cảm thấy khó chịu: “Con gái bồi bổ nhiều năm như vậy mà thể trạng vẫn quá yếu ớt, cũng không biết năm đó người nào nhẫn tâm như vậy, ném nó ở ngoài bệnh viện, chết tiệt…”
“Nói nhỏ thôi, Tô Định Bang khoác vai bà, dẫn bà đến ngồi xuống giường: “Đừng để con gái nghe thấy.”
Chuyện Tô Sính không phải con gái ruột của nhà họ Tô chỉ có hai vợ chồng bọn họ biết.
Năm đó Dung Lam mang thai, sinh Tô Ngự ở bệnh viện, lúc đưa con về, Tô Định Bang nghe thấy trong thùng rác gần bệnh viện có tiếng khóc của đứa trẻ.
Sau khi bàn bạc với vợ, bọn họ đưa đứa nhỏ về nhà, nói với bên ngoài là sinh đôi, đặt tên cô là Tô Sính.
Bởi vì lúc nhặt về là một cục nho nhỏ, mềm mềm giống con mèo nhỏ, nên nhũ danh của Tô Sính là A Nhuyễn.
Còn ở trong bệnh viện sinh mấy bé thì người ngoài cũng không cách nào biết được, bây giờ tra lại cũng không được, năm đó Tô Định Bang nhờ quan hệ hoàn toàn che giấu việc này.
“Biết trước thì đã không đưa con gái đến Bắc Thành, ở Nam Thành ít nhất có ông ngoại và dì của con bé chăm sóc." Dung Lam có hơi hối hận.
Ba của bà là viện trưởng viện quân y Nam Thành, vợ chồng em gái cũng đều là bác sĩ trong quân đội, sau khi Tô Sính đi theo bọn họ đến Nam Thành cũng đều ở cùng ông bà ngoại.
Cũng chính vì như vậy nên khi chồng thay quân đến Bắc Thành, bà không nỡ xa con gái, nhất định phải dẫn theo.
Mặt khác con gái cũng đã đến tuổi, muốn để A Nhuyễn và A Diễm ở chung nhiều hơn.
Bà hạ quyết tâm: "Chờ lát nữa tôi sẽ đi tới nhà họ Trần hỏi Mộ Yên, nếu như trong lòng đứa nhỏ A Diễm này thật sự không tình nguyện, chúng ta cũng không nên vội vàng dính lấy người ta, hủy bỏ hôn ước này, đưa con gái đi học đại học.”
“Chỉ cần con gái tôi hạnh phúc, cuộc đời tôi cũng không cầu mong gì khác.”
Lúc Dung Lam đối diện với con gái luôn mềm lòng đến rối tinh rối mù, không thể thấy cô chịu bất kỳ ấm ức gì.
Tô Định Bang im lặng hồi lâu, ông đứng dậy: “Rửa mặt đi, chúng ta cùng tới nhà họ Trần.”
Bọn họ còn chưa đi ra ngoài đã thấy hai đứa con trai nhà mình từ bên ngoài về, đang định mở miệng hỏi thì nghe thấy đằng sau còn có tiếng động.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Trần cùng nhau tới.
Tô Ngự bị đuổi đi dọn bàn rửa chén, Tô Sách dẫn em gái đi lên lầu.
Tô Sính ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, nhận lấy bát sứ trắng, cầm trong lòng bàn tay: "Cảm ơn mẹ."
"Con gái ngốc." Dung Lam đưa tay vén sợi tóc rớt xuống gương mặt cô ra sau tai, thấy sắc mặt cô vẫn như bình thường, không nhịn được mở miệng: "Vừa rồi anh con nói…"
"Mẹ," đôi mắt cô gái đen nhánh, trong suốt: "Tình trạng sức khỏe của con mẹ cũng biết rõ, anh trai nhà họ Trần không đồng ý cũng hợp tình hợp lý, không nên làm khó anh ấy, anh ấy muốn hủy thì hủy đi."
Tô Sách hoàn toàn không ngồi yên, đập đũa lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Đi, không phải cậu ta không vui sao? Bây giờ lập tức đi hủy hôn."
Anh ấy không nhìn nổi dáng vẻ em gái bị ấm ức, đặc biệt là ảm đạm khi nhắc tới tình trạng sức khỏe của mình.
Dung Lam nháy mắt ra hiệu cho con trai út, để cậu đừng ăn mà chạy theo đi.
Cái đồ vô tâm này.
Chờ hai đứa con trai đi rồi, bà im lặng nhìn con gái, rồi hai vợ chồng liếc nhìn nhau, trong lòng thở dài.
Tô Định Bang: “Bà vào phòng với tôi một lúc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ?” Tô Sính ngẩng đầu ngơ ngác.
Dung Lam vuốt mái tóc đen mềm của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao, mẹ nói chuyện với ba một lúc, con gái ngoan ăn cháo xong đi.”
Lông mi Tô Sính khẽ rung lên, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.
Đóng cửa phòng lại, trong lòng Dung Lam cảm thấy khó chịu: “Con gái bồi bổ nhiều năm như vậy mà thể trạng vẫn quá yếu ớt, cũng không biết năm đó người nào nhẫn tâm như vậy, ném nó ở ngoài bệnh viện, chết tiệt…”
“Nói nhỏ thôi, Tô Định Bang khoác vai bà, dẫn bà đến ngồi xuống giường: “Đừng để con gái nghe thấy.”
Chuyện Tô Sính không phải con gái ruột của nhà họ Tô chỉ có hai vợ chồng bọn họ biết.
Năm đó Dung Lam mang thai, sinh Tô Ngự ở bệnh viện, lúc đưa con về, Tô Định Bang nghe thấy trong thùng rác gần bệnh viện có tiếng khóc của đứa trẻ.
Sau khi bàn bạc với vợ, bọn họ đưa đứa nhỏ về nhà, nói với bên ngoài là sinh đôi, đặt tên cô là Tô Sính.
Bởi vì lúc nhặt về là một cục nho nhỏ, mềm mềm giống con mèo nhỏ, nên nhũ danh của Tô Sính là A Nhuyễn.
Còn ở trong bệnh viện sinh mấy bé thì người ngoài cũng không cách nào biết được, bây giờ tra lại cũng không được, năm đó Tô Định Bang nhờ quan hệ hoàn toàn che giấu việc này.
“Biết trước thì đã không đưa con gái đến Bắc Thành, ở Nam Thành ít nhất có ông ngoại và dì của con bé chăm sóc." Dung Lam có hơi hối hận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba của bà là viện trưởng viện quân y Nam Thành, vợ chồng em gái cũng đều là bác sĩ trong quân đội, sau khi Tô Sính đi theo bọn họ đến Nam Thành cũng đều ở cùng ông bà ngoại.
Cũng chính vì như vậy nên khi chồng thay quân đến Bắc Thành, bà không nỡ xa con gái, nhất định phải dẫn theo.
Mặt khác con gái cũng đã đến tuổi, muốn để A Nhuyễn và A Diễm ở chung nhiều hơn.
Bà hạ quyết tâm: "Chờ lát nữa tôi sẽ đi tới nhà họ Trần hỏi Mộ Yên, nếu như trong lòng đứa nhỏ A Diễm này thật sự không tình nguyện, chúng ta cũng không nên vội vàng dính lấy người ta, hủy bỏ hôn ước này, đưa con gái đi học đại học.”
“Chỉ cần con gái tôi hạnh phúc, cuộc đời tôi cũng không cầu mong gì khác.”
Lúc Dung Lam đối diện với con gái luôn mềm lòng đến rối tinh rối mù, không thể thấy cô chịu bất kỳ ấm ức gì.
Tô Định Bang im lặng hồi lâu, ông đứng dậy: “Rửa mặt đi, chúng ta cùng tới nhà họ Trần.”
Bọn họ còn chưa đi ra ngoài đã thấy hai đứa con trai nhà mình từ bên ngoài về, đang định mở miệng hỏi thì nghe thấy đằng sau còn có tiếng động.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Trần cùng nhau tới.
Tô Ngự bị đuổi đi dọn bàn rửa chén, Tô Sách dẫn em gái đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro