Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 16
2024-08-18 19:27:42
An Lâm không cho rằng thanh niên Sầm vô tội, nhưng cô vẫn làm theo thứ tự, trưa hôm đó có vài nam thanh niên trở về, cô hỏi họ về xà phòng.
Thanh niên Tống có thể nói là người có vệ sinh cá nhân tốt nhất trong ký túc xá, ngày nào anh cũng giặt quần áo, chủ yếu là vào buổi chiều, quần áo mùa đông không thể giặt một lần nên anh tách một hai chiếc ra giặt, anh là người có nhiều đồ vệ sinh cá nhân nhất trong ký túc xá.
Nghĩ đi nghĩ lại thì thanh niên Tống không thể nào lén xài được, thanh niên Tống còn nói buổi trưa không về ký túc xá.
Thanh niên Tiết về ngủ trưa,
khi anh ta về thì Nhị Nha đã giặt quần xong rồi rời đi.
Thanh niên Tiết và thanh niên Tống đối lập nhau, thanh niên Tống thích sự sạch sẽ, nhưng thanh niên Tiết thì không, anh ta có thể không giặt quần áo cả mùa đông. Nói anh ta lén dùng xà phòng để giặt quần áo, ai sẽ tin? Anh ta lôi thôi, ngâm quần áo trong nước, giặt với nước mấy lần rồi vớt lên phơi, không cần xà phòng.
Hiện tại việc vệ sinh cá nhân của thanh niên Tiết đang được An Lâm để ý, An Lâm đến gặp Viên Tú Thải để phản ánh thanh niên Tiết không giữ gìn vệ sinh, Viên Tú Thải nghe cũng cảm thấy chàng trai này quá bẩn, nhưng sao giải quyết chuyện này được chứ, chả lẽ mỗi ngày đều để mắt tới thanh niên Tiết, bảo anh ta vệ sinh cá nhân đàng hoàng?
Thực ra, việc thanh niên Tiết mất vệ sinh ít ảnh hưởng đến thanh niên An hơn việc thanh niên Tiết ngáy ngủ làm phiền giấc ngủ của cô ấy, cô ấy đến gặp Viên Tú Thải để nói những điều không hay về thanh niên Tiết, chủ yếu thể hiện sự bất mãn, muốn nói mình đang sống trong “dầu sôi lửa bỏng”, tiện thể được đồng cảm.
Mẹ họ không thể làm gì được, tay bà không đủ dài để quản vấn đề vệ sinh cá nhân, lại không phải là ba mẹ của thanh niên Tiết, cho dù ba mẹ thanh niên Tiết có yêu cầu thanh niên Tiết chú ý đến vệ sinh cá nhân thì chưa chắc là anh ta đã nghe.
Tề Ngọc Trân cân nhắc một điều và kiến nghị An Lâm làm tốt vệ sinh cá nhân.
Không phải bảo thanh niên An nên lo việc của mình và đừng xen vào việc người khác.
Ý của cô là, nếu thanh niên Tiết không chú ý vệ sinh, rất có thể sẽ thu hút bọ chét, rận, nếu bản thân giữ gìn vệ sinh tốt, chấy rận và bọ chét sẽ không ảnh hưởng nhiều.
Lời của Tề Ngọc Trân khiến An Lâm kết luận rằng ruồi bọ không đậu vào trứng không bị nứt.
Tổng kết của thanh niên An có vẻ không đúng lắm, nhưng Tề Ngọc Trân không biết sửa thế nào nên cứ để thanh niên An hiểu theo ý cô ấy.
Từ đó thanh niên An bắt đầu giục thanh niên Tiết tắm rửa giặt quần áo, còn nói nếu trên người mọi người có bọ chét, chấy rận thì nhất định là từ anh ta mà ra, nếu bị sởi thì anh ta phải trả tiền điều trị.
Về chuyện xà phòng, ban đầu Sầm Vĩ không thừa nhận, khi An Lâm hùng hổ, dọa tung tin thì anh ta cũng thừa nhận, không trực tiếp thừa nhận mà bảo thanh niên An đừng làm phiền xã viên bằng những chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh ta đưa cho cô ấy một miếng xà phòng nhỏ, ra vẻ một sự nhịn chín sự lành.
Thanh niên An nhận một cục xà phòng nhỏ bồi thường, cô ấy không ngốc, cô biết chuyện này không nghiêm trọng đến mức quy ra trộm cắp, đi tìm đội trưởng khiếu nại thì cũng hòa giải mà thôi, cô ấy chỉ tức quá mà thôi.
Thanh niên Sầm cắt một miếng xà phòng
của mình đưa cho An Lâm, để An Lâm đừng ra ngoài ồn ào.
Khi người này nói chuyện, cứ như có ý trách móc An Lâm, An Lâm không phải là thanh niên Canh nên không nhẫn nhịn, lập tức điên lên hét nói muốn đến trường tố cáo anh ta tội ăn trộm với hiệu trưởng.
Nếu một tên trộm làm giáo viên, chẳng phải sẽ dạy hư học sinh sao?
Sau khi cãi nhau một trận, thanh niên An nhận được cả một cục xà phòng bồi thường, bản thân thanh niên Sầm cũng rất tức giận, sau khi đưa cả cục xà phòng, anh ta cảnh cáo An Lâm không được nói lung tung, anh ta đã đưa cho cô một cục xà phòng rồi mà cô ấy vẫn chưa hài lòng thì đừng trách anh ta không khách sáo.
Thanh niên Tống có thể nói là người có vệ sinh cá nhân tốt nhất trong ký túc xá, ngày nào anh cũng giặt quần áo, chủ yếu là vào buổi chiều, quần áo mùa đông không thể giặt một lần nên anh tách một hai chiếc ra giặt, anh là người có nhiều đồ vệ sinh cá nhân nhất trong ký túc xá.
Nghĩ đi nghĩ lại thì thanh niên Tống không thể nào lén xài được, thanh niên Tống còn nói buổi trưa không về ký túc xá.
Thanh niên Tiết về ngủ trưa,
khi anh ta về thì Nhị Nha đã giặt quần xong rồi rời đi.
Thanh niên Tiết và thanh niên Tống đối lập nhau, thanh niên Tống thích sự sạch sẽ, nhưng thanh niên Tiết thì không, anh ta có thể không giặt quần áo cả mùa đông. Nói anh ta lén dùng xà phòng để giặt quần áo, ai sẽ tin? Anh ta lôi thôi, ngâm quần áo trong nước, giặt với nước mấy lần rồi vớt lên phơi, không cần xà phòng.
Hiện tại việc vệ sinh cá nhân của thanh niên Tiết đang được An Lâm để ý, An Lâm đến gặp Viên Tú Thải để phản ánh thanh niên Tiết không giữ gìn vệ sinh, Viên Tú Thải nghe cũng cảm thấy chàng trai này quá bẩn, nhưng sao giải quyết chuyện này được chứ, chả lẽ mỗi ngày đều để mắt tới thanh niên Tiết, bảo anh ta vệ sinh cá nhân đàng hoàng?
Thực ra, việc thanh niên Tiết mất vệ sinh ít ảnh hưởng đến thanh niên An hơn việc thanh niên Tiết ngáy ngủ làm phiền giấc ngủ của cô ấy, cô ấy đến gặp Viên Tú Thải để nói những điều không hay về thanh niên Tiết, chủ yếu thể hiện sự bất mãn, muốn nói mình đang sống trong “dầu sôi lửa bỏng”, tiện thể được đồng cảm.
Mẹ họ không thể làm gì được, tay bà không đủ dài để quản vấn đề vệ sinh cá nhân, lại không phải là ba mẹ của thanh niên Tiết, cho dù ba mẹ thanh niên Tiết có yêu cầu thanh niên Tiết chú ý đến vệ sinh cá nhân thì chưa chắc là anh ta đã nghe.
Tề Ngọc Trân cân nhắc một điều và kiến nghị An Lâm làm tốt vệ sinh cá nhân.
Không phải bảo thanh niên An nên lo việc của mình và đừng xen vào việc người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý của cô là, nếu thanh niên Tiết không chú ý vệ sinh, rất có thể sẽ thu hút bọ chét, rận, nếu bản thân giữ gìn vệ sinh tốt, chấy rận và bọ chét sẽ không ảnh hưởng nhiều.
Lời của Tề Ngọc Trân khiến An Lâm kết luận rằng ruồi bọ không đậu vào trứng không bị nứt.
Tổng kết của thanh niên An có vẻ không đúng lắm, nhưng Tề Ngọc Trân không biết sửa thế nào nên cứ để thanh niên An hiểu theo ý cô ấy.
Từ đó thanh niên An bắt đầu giục thanh niên Tiết tắm rửa giặt quần áo, còn nói nếu trên người mọi người có bọ chét, chấy rận thì nhất định là từ anh ta mà ra, nếu bị sởi thì anh ta phải trả tiền điều trị.
Về chuyện xà phòng, ban đầu Sầm Vĩ không thừa nhận, khi An Lâm hùng hổ, dọa tung tin thì anh ta cũng thừa nhận, không trực tiếp thừa nhận mà bảo thanh niên An đừng làm phiền xã viên bằng những chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh ta đưa cho cô ấy một miếng xà phòng nhỏ, ra vẻ một sự nhịn chín sự lành.
Thanh niên An nhận một cục xà phòng nhỏ bồi thường, cô ấy không ngốc, cô biết chuyện này không nghiêm trọng đến mức quy ra trộm cắp, đi tìm đội trưởng khiếu nại thì cũng hòa giải mà thôi, cô ấy chỉ tức quá mà thôi.
Thanh niên Sầm cắt một miếng xà phòng
của mình đưa cho An Lâm, để An Lâm đừng ra ngoài ồn ào.
Khi người này nói chuyện, cứ như có ý trách móc An Lâm, An Lâm không phải là thanh niên Canh nên không nhẫn nhịn, lập tức điên lên hét nói muốn đến trường tố cáo anh ta tội ăn trộm với hiệu trưởng.
Nếu một tên trộm làm giáo viên, chẳng phải sẽ dạy hư học sinh sao?
Sau khi cãi nhau một trận, thanh niên An nhận được cả một cục xà phòng bồi thường, bản thân thanh niên Sầm cũng rất tức giận, sau khi đưa cả cục xà phòng, anh ta cảnh cáo An Lâm không được nói lung tung, anh ta đã đưa cho cô một cục xà phòng rồi mà cô ấy vẫn chưa hài lòng thì đừng trách anh ta không khách sáo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro