Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 36
2024-08-18 19:27:42
“Nếu chưa có đối tượng kết hôn thì cưới anh đi. Anh sẽ viết thư về chuyện kết hôn cho gia đình, anh sẽ mang tiền và sính lễ đến, chỉ là trong đội chúng ta không có chỗ ở nên khả năng phải ở nhà em.”
Tề Ngọc Trân nghe anh nói thế.
“Sính lễ được rồi, chúng ta ở đâu cũng được. Ba mẹ em có thể sợ người ta bàn tán nên sẽ đi nói với mọi người anh mang sính lễ gì đến… Anh về suy nghĩ lại vài ngày, nếu anh chắc chắn muốn cưới em thì chúng ta tìm mẹ em nói chuyện kết hôn.”
Có thể kết hôn với Tống Tầm Chu thì không gì tốt hơn.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, một trong những mong muốn tương lai của cô là kết hôn với Tống Tầm Chu.
Trong tiềm thức vẫn cảm thấy khả năng đó rất nhỏ nên chưa bao giờ cô nghĩ kỹ về nó.
Không thể tưởng tượng được việc kết hôn với anh lại dễ dàng đến vậy.
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ một lúc, Tề Ngọc Trân nhận ra rằng cuộc trò chuyện giữa hai người giống cô đang ép hôn.
...Cô thề rằng cô không nói muốn chia tay để ép anh, mà cô thực sự muốn chia tay.
Nhìn vẻ mặt của Tống Tầm Chu, Tề Ngọc Trân lại thấy không cần phải giải thích, có lẽ anh cũng không ngờ tới điều này, cô nói cô không có ý ép buộc anh thì sẽ càng khiến anh hiểu lầm.
Tống Tầm Chu: “Chờ anh lấy được tiền, chuẩn bị xong mọi việc rồi chúng ta sẽ bàn chuyện cầu hôn được không?”
“Được.”
Cô không ý kiến.
...
Sau khi mùa mưa của lễ hội Thanh Minh kết thúc, trong đội bắt đầu bận việc cấy mạ.
Cấy mạ không hề dễ dàng, phải cúi xuống cả ngày để cấy mạ, chắc chắn hôm sau thức dậy sẽ bị đau lưng.
Sau khi nói chuyện kết hôn vào đêm giao thừa, Tống Tầm Chu không nhắc đến chuyện đó nữa, khi hai người gặp nhau cũng không nói đến chuyện đó.
Tề Ngọc Trân cũng không sốt ruột, cô cảm giác đại khái Tống Tầm Chu đang chuẩn bị, chờ anh chuẩn bị xong sẽ tới cửa cầu hôn.
Cô nói đúng, sau khi cấy mạ, trong đội được nghỉ một ngày, Tống Tầm Chu tìm tới nhà cô.
Mẹ cô không có ở nhà, Tề Ngọc Liên nhìn thanh niên Tống ngồi trong nhà chính, tò mò hỏi anh đến làm gì.
Mọi người trong nhà thường trò chuyện trong bếp, nếu có nhiều người đến họp thì sẽ tập trung tại nhà chính nơi rộng hơn bếp.
Nhà chính là nơi trang trọng hơn nhà bếp, Tề Ngọc Liên cảm thấy khó hiểu khi thấy thanh niên Tống ngồi trong nhà chính.
Tề Ngọc Trân có chút bất đắc dĩ, người ta đã ngồi đó nửa tiếng, em gái cô mới hỏi thanh niên Tống tới làm gì.
Tống Tầm Chu thẳng thắn nói:
“Anh tới cầu hôn, anh muốn kết hôn với chị gái em.”
Tề Ngọc Liên:!!!
Em gái trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được, Tề Ngọc Trân bảo cô đừng trừng mắt, cẩn thận hại mắt.
Vẻ mặt và giọng điệu của chị quá bình tĩnh, không khác gì bình thường, Tề Ngọc Liên cười nói:
“Hình như em vẫn chưa tỉnh ngủ, chị và thanh niên Tống sao có thể kết hôn được, hai thanh niên khác còn không để ý đến chị, thanh niên Tống sao có thể chọn đi đường tắt được haha.”
“Anh muốn kết hôn với chị gái của em không phải vì anh muốn đi đường tắt hoặc lười biếng.”
Giọng của Tống Tầm Chu rất ôn hoà, hoàn toàn không tức giận bởi lời nhận xét có phần mạo phạm của Tề Ngọc Liên.
Tề Ngọc Trân: “Đúng thật, cưới em anh không thể lười biếng được. Nếu anh lười biếng thì ba mẹ sẽ nói anh, em nói anh, em sẽ dạy dỗ anh thật tốt để anh không dám lười biếng nữa.”
Nội dung lời nói của cô rất hung dữ, nhưng trong giọng điệu và vẻ mặt không hề có chút hung dữ nào, vẫn là vẻ mềm mại quen thuộc.
Tống Tầm Chu phối hợp:
“Lần sau chắc chắn không dám.”
Lần này tán tỉnh quá rõ ràng, Tề Ngọc Liên không thể nói là mình chưa tỉnh ngủ nữa.
“Khoan đã, hai người thật sự muốn kết hôn sao? Sao lại không sốt sắng chút nào vậy! Em đi gọi mẹ và anh trai về, không gọi ba. Hôm nay ba đi họp ở công xã.”
Tề Ngọc Liên nhanh chóng chạy vặt.
Thật là hoàng đế không vội, thái giám đã lo!
...
“Mẹ, lại đây, ở nhà có người đang tìm mẹ.”
Tề Ngọc Liên dẫn theo hai người anh vẫy mẹ.
“Ai tìm mẹ?”
Viên Tú Thải đang ngồi dưới gốc cây lớn nhất trong đội, trò chuyện với mấy cô gái, khi cô con gái nhỏ tới tìm thì cũng không đứng dậy ngay.
Tề Ngọc Trân nghe anh nói thế.
“Sính lễ được rồi, chúng ta ở đâu cũng được. Ba mẹ em có thể sợ người ta bàn tán nên sẽ đi nói với mọi người anh mang sính lễ gì đến… Anh về suy nghĩ lại vài ngày, nếu anh chắc chắn muốn cưới em thì chúng ta tìm mẹ em nói chuyện kết hôn.”
Có thể kết hôn với Tống Tầm Chu thì không gì tốt hơn.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, một trong những mong muốn tương lai của cô là kết hôn với Tống Tầm Chu.
Trong tiềm thức vẫn cảm thấy khả năng đó rất nhỏ nên chưa bao giờ cô nghĩ kỹ về nó.
Không thể tưởng tượng được việc kết hôn với anh lại dễ dàng đến vậy.
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ một lúc, Tề Ngọc Trân nhận ra rằng cuộc trò chuyện giữa hai người giống cô đang ép hôn.
...Cô thề rằng cô không nói muốn chia tay để ép anh, mà cô thực sự muốn chia tay.
Nhìn vẻ mặt của Tống Tầm Chu, Tề Ngọc Trân lại thấy không cần phải giải thích, có lẽ anh cũng không ngờ tới điều này, cô nói cô không có ý ép buộc anh thì sẽ càng khiến anh hiểu lầm.
Tống Tầm Chu: “Chờ anh lấy được tiền, chuẩn bị xong mọi việc rồi chúng ta sẽ bàn chuyện cầu hôn được không?”
“Được.”
Cô không ý kiến.
...
Sau khi mùa mưa của lễ hội Thanh Minh kết thúc, trong đội bắt đầu bận việc cấy mạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cấy mạ không hề dễ dàng, phải cúi xuống cả ngày để cấy mạ, chắc chắn hôm sau thức dậy sẽ bị đau lưng.
Sau khi nói chuyện kết hôn vào đêm giao thừa, Tống Tầm Chu không nhắc đến chuyện đó nữa, khi hai người gặp nhau cũng không nói đến chuyện đó.
Tề Ngọc Trân cũng không sốt ruột, cô cảm giác đại khái Tống Tầm Chu đang chuẩn bị, chờ anh chuẩn bị xong sẽ tới cửa cầu hôn.
Cô nói đúng, sau khi cấy mạ, trong đội được nghỉ một ngày, Tống Tầm Chu tìm tới nhà cô.
Mẹ cô không có ở nhà, Tề Ngọc Liên nhìn thanh niên Tống ngồi trong nhà chính, tò mò hỏi anh đến làm gì.
Mọi người trong nhà thường trò chuyện trong bếp, nếu có nhiều người đến họp thì sẽ tập trung tại nhà chính nơi rộng hơn bếp.
Nhà chính là nơi trang trọng hơn nhà bếp, Tề Ngọc Liên cảm thấy khó hiểu khi thấy thanh niên Tống ngồi trong nhà chính.
Tề Ngọc Trân có chút bất đắc dĩ, người ta đã ngồi đó nửa tiếng, em gái cô mới hỏi thanh niên Tống tới làm gì.
Tống Tầm Chu thẳng thắn nói:
“Anh tới cầu hôn, anh muốn kết hôn với chị gái em.”
Tề Ngọc Liên:!!!
Em gái trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được, Tề Ngọc Trân bảo cô đừng trừng mắt, cẩn thận hại mắt.
Vẻ mặt và giọng điệu của chị quá bình tĩnh, không khác gì bình thường, Tề Ngọc Liên cười nói:
“Hình như em vẫn chưa tỉnh ngủ, chị và thanh niên Tống sao có thể kết hôn được, hai thanh niên khác còn không để ý đến chị, thanh niên Tống sao có thể chọn đi đường tắt được haha.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh muốn kết hôn với chị gái của em không phải vì anh muốn đi đường tắt hoặc lười biếng.”
Giọng của Tống Tầm Chu rất ôn hoà, hoàn toàn không tức giận bởi lời nhận xét có phần mạo phạm của Tề Ngọc Liên.
Tề Ngọc Trân: “Đúng thật, cưới em anh không thể lười biếng được. Nếu anh lười biếng thì ba mẹ sẽ nói anh, em nói anh, em sẽ dạy dỗ anh thật tốt để anh không dám lười biếng nữa.”
Nội dung lời nói của cô rất hung dữ, nhưng trong giọng điệu và vẻ mặt không hề có chút hung dữ nào, vẫn là vẻ mềm mại quen thuộc.
Tống Tầm Chu phối hợp:
“Lần sau chắc chắn không dám.”
Lần này tán tỉnh quá rõ ràng, Tề Ngọc Liên không thể nói là mình chưa tỉnh ngủ nữa.
“Khoan đã, hai người thật sự muốn kết hôn sao? Sao lại không sốt sắng chút nào vậy! Em đi gọi mẹ và anh trai về, không gọi ba. Hôm nay ba đi họp ở công xã.”
Tề Ngọc Liên nhanh chóng chạy vặt.
Thật là hoàng đế không vội, thái giám đã lo!
...
“Mẹ, lại đây, ở nhà có người đang tìm mẹ.”
Tề Ngọc Liên dẫn theo hai người anh vẫy mẹ.
“Ai tìm mẹ?”
Viên Tú Thải đang ngồi dưới gốc cây lớn nhất trong đội, trò chuyện với mấy cô gái, khi cô con gái nhỏ tới tìm thì cũng không đứng dậy ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro